Tôi Đang Đợi Cô Ấy Quay Đầu Lại - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:58:36
Lượt xem: 2,203

10. 

Tôi đã đặt lịch hẹn với nhiếp ảnh gia vì muốn chụp cùng Giang Ký Hoài một bộ ảnh kỷ yếu. 

Rõ ràng Hắn rất cảm động nhưng vẫn từ chối tôi.

Ngay cả lý do cũng rất vô lý. 

“Bị phát hiện quen tớ đối với cậu sẽ không tốt đâu!”

 

"Chuyện gì vậy?"

Dưới sự truy đuổi hỏi không ngừng nghỉ của tôi, cổ hắn đỏ bừng, đôi mắt lóe lên sự đau đớn khôn tả, hắn trầm trọng nói:

"Tớ không xứng với cậu."

Khi đó, tôi vẫn là thiên kim tiểu thư đầy kiêu ngạo, không hiểu câu nói này sẽ tiêu hao bao nhiêu dũng khí của hắn.

Sự nghèo khó cùng mặc cảm tự ti bao trùm lấy hắn, uy hiếpp hắn, mỗi khi hắn muốn tiến về phía tôi sẽ bị con thú to lớn trong lòng cản trở.

Tôi không hiểu điều này nên đã bướng bỉnh hất tay hắn ra.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, lớp tôi chụp cùng lớp điểm, tôi biết Giang Ký Hoài đang đứng ở phía sau, bên trái tôi.

Ánh mắt hắn im lặng, xuyên qua đám đông nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi cố tình quay đầu chỉ hắn thấy được bóng lưng của mình.

Nhân viên của tiệm hoa ôm tới một bó hồng cappuccino lớn và hô lên:

"Đinh Dã Nghi có ở đây không? Tới nhận điện hoa!"

Đó là một bó hoa được gói rất đẹp, những cánh hoa màu hồng nhạt vẫn còn đọng nước.

“Nhìn tấm thiệp phía trên kìa.” Có người nhắc nhở: “Là quà của người thích cậu à?”

Một tấm thiệp chúc mừng nhỏ màu xám nhạt có viết tên tôi ở bên ngoài.

Chữ viết tay của Giang Ký Hoài quá quen thuộc.

Tim tôi đập thình thịch, tôi đỏ mặt mở thiệp ra, chỉ một câu đơn giản:

[Hãy tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm số của cậu sẽ rất cao!]

Cô gái bên cạnh thở dài một tiếng: “Thật đau đầu. Làm tớ hụt hẫng ghê, chắc hẳn cha mẹ cậu mong cậu thi đại học lắm, nhà tớ cũng thế suốt ngày càm ràm.”

Những người khác lắc đầu bỏ đi.

Không ai trong số họ để ý rằng có một vài bông hoa nhài đang chớm nở trong bó hoa.

Tặng em hoa nhài, mong em đừng quên. 

Tôi ôm một bó hoa lớn, chậm rãi đi đến cuối sân trường, Giang Ký Hoài đứng ở phía sau cách tôi năm, sáu mét.

Chàng trai bên cạnh gọi hắn hỏi chuyện, nhưng hắn chỉ qua loa đáp lại, lo lắng nhìn tôi rồi nhanh chóng quay mặt đi, đỏ mặt như say.

Tôi nhờ đứa bạn cùng bàn chụp ảnh cho.

Cậu ấy hỏi: “Cậu có muốn đổi sang một nơi thoáng hơn không?”

Tôi nói: “Không, ở đây đi, tớ thích lưu trữ tất cả  trong máy ảnh”.

Khi cô bạn tôi hô chuẩn bị 3 2 1, Gia Ký Hoài đỏ mặt ngẩng đầu lên.

Hương hoa nhài thoang thoảng bay cùng chàng trai khẽ mỉm cười chính là món quà quý giá nhất trong buổi lễ tốt nghiệp, đánh dấu kỷ niệm thời thanh xuân tươi đẹp…

11. 

Sau khi có kết quả tuyển sinh, Giang Ký Hoài đã rất sốc.  Đáy mắt hắn lập tức tối sầm lại, cau mày, gằn giọng: “Cậu lừa tớ.”

Tôi nộp đơn vào trường đại học mỹ thuật xa nhà nhất mà không nói cho hắn biết.

Giang Ký Hoài ở lại thành phố này.

Tôi đặt tay lên vai hắn, rướn người hôn nhẹ vào đôi môi ấy:

"Cậu phải ở lại đây chăm sóc bà nội, đừng lo lắng, tớ sẽ thường xuyên quay lại thăm cậu."

Rõ ràng là anh đang hụt hẫng nhưng lại dễ dàng bị một nụ hôn dỗ dành đến nỗi khóe môi cong lên.

Có vẻ như tôi đã vô tình nói dối hắn.

Sau khi nhập học, số lần về chỉ đếm trên đầu ngón tay, việc học ở trường và việc đi tìm ý tưởng đã chiếm gần hết thời gian rảnh rỗi của tôi.

Giang Ký Hoài tuần nào cũng đến trường gặp tôi.

Tôi trêu rằng số tiền vé máy bay hắn bỏ ra có thể mua được một căn hộ. Hắn đều ghi nhớ cả những lời nói đùa đó của tôi. 

Một ngày nọ vào năm thứ hai, hắn lặng lẽ lấy ra giấy chứng nhận bất động sản, chìa khóa và hợp đồng làm quà tặng rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng: “Cho bạn.”

Trước cái nhìn ngạc nhiên của tôi, hắn đỏ mặt nói thêm:

“Tớ mua trả một lần, không thuê nặng lãi.”

Tôi biết hắn đã làm việc bán thời gian khi đi học, khởi nghiệp và mở một công ty nhỏ.

Nhưng tôi không mong đợi một bất ngờ lớn như vậy.

"Sao đột nhiên cậu lại tặng tớ căn hộ?"

“Quà sinh nhật!” Hắn chậm rãi nói.

“Hả?” Tôi sửng sốt: “Sinh nhật của tớ còn chưa đến?”

"Đó là sinh nhật của tớ."

Tôi càng khó hiểu hơn: “Sao sinh nhật của cậu lại cho tớ căn hộ?”

Hắn im lặng lúc lâu, hơi cụp mắt xuống, lông mi run rảy: “Đây là điều ước trong ngày sinh nhật của tớ.”

……

Cầm chắc chìa khóa, tôi véo vành tai đỏ của hắn:

"Giang Ký Hoài, có biết cậu rất đáng yêu không?"

Một sinh viên đại học kém may mắn như hắn sẽ kiệt sức nếu cứ tiếp tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-dang-doi-co-ay-quay-dau-lai/chuong-4.html.]

Tôi bấm ngón tay tính toán:

“Xem này, cậu phải đi học, phải chăm sóc bà nội, lại phải đi hàng trăm cây số mỗi tuần để hẹn hò với tớ, cậu không cảm thấy rất mệt mỏi sao?”

"Không mệt."

Đi ngang qua ao trường yên tĩnh, Giang Ký Hoài lặng lẽ nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay thô ráp ấm áp mà chắc chắn, giữ chặt lấy tay tôi, tròng mắt sáng ngời: “Rất hạnh phúc.”

Có một con thiên nga đen đang bơi lội trong nước, người nào đó lại nói một cách vụng về:

“Tớ rất ổn, vừa đi học, vẫn chăm sóc bà nội chu đáo!”

“Thật sao?” Tôi tựa vào lòng hắn, níu lấy áo hắn mỉm cười hỏi.

Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, yết hầu hấp dẫn của hắn vô thức trượt lên xuống hai lần, hắn khàn giọng nói: “Năm sau công ty sẽ chuyển đến đây.”

"Tại sao? Vì tớ à?"

Hắn không nói gì, nhưng nhiệt độ vòng tay hắn càng ngày càng nóng.

***

Sáu năm nơi xứ lạ, mọi kiêu hãnh của tôi đã bị cuộc đời bào mòn, tôi thường nghĩ về quá khứ. Nghĩ về một người đã luôn dũng cảm chống chọi với số phận nghèo khó, vượt qua bao chông gai để bước đến bên tôi.

12. 

Tôi trở về căn hộ nhỏ thuê ở nước ngoài.

Bà chủ nhà nói với tôi bằng một thứ tiếng pha lẫn tiếng Trung và tiếng Anh rằng cha tôi đã đến tìm tôi vài lần.

Không tìm thấy tôi, ông ta đang hút thuốc và chửi bới ở cửa.

Bà chủ nhà thông cảm nói: “Có vẻ như cháu lại phải đổi chỗ ở rồi.”

Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

Sau khi bật lại điện thoại, một đoạn video với tiêu đề rất bắt mắt nổi trên trang báo mạng:

[Họa sĩ Giang Ký Hoài say rư ợu nhập viện vào đêm khuya, là do cô ấy!]

Có hơn 500.000 bình luận bên dưới.

Tôi bấm vào video mà tay run run.

Trong ảnh, hai má Giang Ký Hoài đỏ bừng, cuộn tròn trên giường bệnh với vẻ mặt ngơ ngác, y tá không ngừng xua đuổi theo phóng viên ở cửa.

Có người lẻn vào khe hở giơ lên điện thoại di động:

"Anh Giang, theo fan của anh nói, bình thường anh không thích uống rượ u. Xin hỏi tại sao lần này anh say đến mức phải nhập viện? Chẳng lẽ hành vi trước đây của anh chỉ là diễn kịch hay sao?"

"Khúc Khâm có thực sự là mối tình đầu của anh không? Hai người vẫn còn giữ liên lạc, có ý định quay lại với nhau không?"

"Anh Giang, anh có thể chia sẻ với chúng tôi câu chuyện đằng sau bức tranh "Mối tình đầu" của anh được không?”

Giang Ký Hoài nằm trên giường bệnh vẻ mặt thất thần, chật vật lắm mới bắt được những từ quen thuộc:

"Mối tình đầu?"

“Đúng vậy!” phóng viên phấn khích hô lên, “Nó có ý nghĩa đặc biệt gì với anh vậy?”

Sau khi nói huyên thuyên, đôi mắt say khướt của Giang Ký Hoài hơi mơ mộng, hắn háo hức tìm kiếm chiếc điện thoại trên người, lẩm bẩm: “Mấy giờ rồi?”

“Tôi cần đưa cô ấy tới sân bay.”

"Không được tới trễ."

Phóng viên vội vàng hỏi: "Đưa ai? Khúc Khâm?"

Giang Ký Hoài đẩy phóng viên ra, ngã khỏi giường, đôi mắt đỏ rực.

Hắn đau khổ cầm điện thoại, mí mắt rũ xuống như một con ch.ó bị bỏ rơi:

“Không gọi điện nữa.”

"Sẽ bị ghét."

Cô y tá dẫn bảo vệ bệnh viện tới:

"Những người không liên quan mời ra ngoài, bệnh nhân sắp phải phẫu thuật!"

Video dừng đột ngột.

Có một sự náo động ở khu vực bình luận:

[Tôi là fan của Khúc Khâm. Quả thực sáng nay cô ấy sẽ ra nước ngoài quay quảng cáo.]

[Đáng thương! Anh ấy thực sự rất yêu bạn gái cũ!] 

[Ahhhhhhhhhhhhhhh, Giang Ký Hoài say rư ơu trông như một đứa trẻ ngoan, @Khúc Khâm, ra đây! Làm thế nào bạn có thể nhẫn tâm chia tay với anh ấy?]

[@Khúc Khâm, tôi đang nghĩ đến việc đoàn tụ với chú cún bị bỏ rơi.]

[Gương vỡ lại lành! Cầu hai người quay lại với nhau, tôi sẽ ủng hộ!] 

Trong một khoảng thời gian, bài viết đã leo lên top hot search.

Mọi người đang cố gắng tác hợp cho hai người.

Tôi hoảng hốt nhìn điện thoại, điên cuồng tìm kiếm tin tức mới nhất về Giang Ký Hoài.

Tại sao phải cấp cứ u? Chuyện gì vậy?

Khi chúng tôi ở bên nhau, tuy hắn gầy gò nhưng lại rất khỏe mạnh, thậm chí số lần cảm lạnh cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Số lượng tài khoản đăng bài áp đảo trên mạng đều là phỏng đoán.

Tôi chợt nhận ra mối liên hệ với Giang Ký Hoài chỉ dừng lại ở đây.

Trong đêm khuya, lang thang trên mạng tìm đọc những câu chuyện sống động về người họa sĩ trẻ. Cúp máy, tôi mới chính là đứa trẻ mồ côi lang thang nơi đất khách quê người, thậm chí còn không có công việc ổn định.

Không có phương hướng và cũng không cần có.

Bây giờ tôi mới hiểu sự lúng túng của Giang Ký Hoài năm hắn mười tám tuổi đến từ đâu.

Đó là một bài ca không thể hát lên, một ngọn núi không thể leo, một khoảng cách không thể nhìn thấu, khi nhìn xuống chỉ thấy chính mình bị xé nát.

Mọi suy nghĩ đều ở trong Dải Ngân Hà, và Dải Ngân Hà lại nằm ngoài tầm với.

Bình luận

2 bình luận

Loading...