Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÌNH YÊU MÙ QUÁNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:06:26
Lượt xem: 289

Lý Tuân đi rồi, tôi vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi.

Mãi không thể lấy lại tinh thần.

“Sao vậy?”

Tạ Viễn nhẹ nhàng vân vê vành tai lạnh lẽo của tôi, “Không thoải mái à?”

“Em… em… em cảm thấy… tim đập nhanh quá, còn hơi chóng mặt, không đứng vững. Trước đây Lý Tuân hôn em không bị như vậy.”

Giọng Tạ Viễn u oán, “Vậy nó thế nào?”

“Anh ta luôn nổi giận, rồi cắn em.”

Tạ Viễn nắm lấy cằm tôi, cúi xuống cắn nhẹ.

“Như thế này?”

“Không dịu dàng như anh.”

Tạ Viễn lại đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi.

Tôi không thể đứng nổi nữa, cơ thể trượt xuống dọc theo người anh.

Tạ Viễn thuận thế ôm lấy tôi, để tôi ngồi lên đùi anh.

“Đêm nay ngủ đây đi.”

Mũi tôi nóng lên, có thứ gì đó chảy ra.

Tôi vội vàng rút khăn giấy ra thấm, “Chúng…chúng ta tiến triển có nhanh quá không vậy?”

Tôi vừa nãy lén cảm nhận, cơ bụng của Tạ Viễn có vẻ ngon nghẻ ra phết.

Eo cũng không tồi.

Không ngờ đời này, Hứa Lộc tôi cũng có ngày được ăn một bữa cơm ngon.

Tạ Viễn bị chọc cười, “Nghĩ gì thế, bọn họ không chuẩn bị xe cho em đâu.”

“Ồ.”

Đêm đã khuya.

Bên ngoài dần dần yên ắng.

Tôi không ngủ được, thò đầu ra khỏi chăn hỏi, “Vậy tối nay anh đến đây vì em hả? Anh lo em phải ăn bờ ngủ bụi phải không?”

Tạ Viễn không nói gì.

Tôi nhích lại gần hơn, “Này, Tạ Viễn—”

Một bàn tay đột ngột nắm lấy eo tôi, kéo tôi kề sát vào anh.

Tạ Viễn ôm tôi vào lòng, cơ thể hai chúng tôi dính chặt vào nhau.

Nhiệt độ cơ thể anh như muốn làm tôi tan chảy.

“Biết rồi thì im lặng, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Trái tim tôi như bị một chiếc lông vũ gãi nhẹ.

Ngứa ngáy, kèm theo một chút chút nhoi nhói.

Tôi hít mũi, rồi bỗng cười khúc khích.

“Cười gì thế?”

“Hình như… chưa có ai tốt với em thế này bao giờ.”

“Trước đây Lý Tuân không tốt với em à?”

Nhớ lại những lần cố gắng tỏ ra yêu thương với Lý Tuân, tôi lắc đầu.

“Chỉ khi vui vẻ anh ta mới nói vài lời ngọt ngào để em vui.”

Tạ Viễn khẽ hừ một tiếng, giọng anh lạnh đi.

Dường như anh cảm thấy Lý Tuân cực kỳ hoang đường.

“Tiêu chuẩn thế nào là tốt của em thấp quá rồi.”

“Nếu những điều cơ bản anh ta còn không làm được, em sớm nên đá cậu ta mới phải.”

Tôi ngồi dậy trong bóng tối, nắm lấy tay Tạ Viễn, sột sột soạt soạt lúi húi một lúc.

“Hửm?”

Tạ Viễn cảm nhận được vật lạ trên cổ tay, định bật đèn.

Tôi đè anh lại, “Quà tặng anh, vòng tay tự đan.”

“Lý Tuân có cái này không?”

Tôi chui lại vào chăn.

“Anh ta không có, chưa kịp tặng thì đã chia tay rồi.”

“Cái này là tôi làm riêng.” Tôi khẽ bổ sung thêm, “Chỉ cho anh thôi.”

Trong bóng tối, Tạ Viễn khẽ cười một tiếng, anh nhéo mặt tôi, “Thế thì đúng là đồ tốt rồi.”

Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm.

Hôm qua người phụ trách tổ chức hoạt động đã nói, hôm nay phải tập trung sớm, lên núi nhặt củi.

Tạ Viễn đã đi rồi.

Tôi sợ đến trễ, nên vội vàng chạy tới điểm tập trung.

Kết quả là ngoài đống lửa trại đã tàn, không còn một bóng người nào.

Tôi biết ngay, chỉ có mình tôi coi là thật!

Tôi rầu rĩ chạy đến bên suối, nhặt bừa vài cành cây nhỏ, liền nghe thấy tiếng xôn xao từ bên kia vọng tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-mu-quang/chuong-4.html.]

“Xin lỗi, A Tuân, em thật sự không cố ý.”

“Khi thống kê danh sách, em tưởng trường sẽ sắp xếp chỗ ở cho Hứa Lộc, nên không đặt xe caravan cho cô ấy.”

“Buổi đêm trong núi có thể lạnh đến chếc người đó... Chị dâu, chị bất cẩn quá.”

Tiếng khóc thút thít của Chu Tụng Tụng theo gió truyền đến.

Tôi tò mò đi về hướng có tiếng động.

Giọng Lý Tuân cực kỳ khó chịu, “Còn đứng ngây ra đó làm mẹ gì? Mau đi tìm cho tôi!”

Chu Tụng Tụng khóc đến thở không ra hơi, định nắm lấy tay Lý Tuân, “Xin lỗi, tất cả là lỗi của em...”

Lý Tuân lại né tay cô ta.

Lạnh lùng buông một câu: “Đợi tìm thấy Hứa Lộc rồi nói.”

Kết quả vừa xoay người, liền mặt đối mặt với đứa đang ôm một đống củi là tôi đây.

Khuôn mặt u ám của hắn ta đột nhiên đờ ra, lát sau, hắn ta đột nhiên gầm lên một tiếng, bước về phía tôi.

“Hứa Lộc!”

Nhìn tư thế của hắn ta, tôi sợ đến run cả người, tưởng mình lại chọc giận vị thiếu gia này.

Tôi vứt củi rồi chạy về phía sau.

Nhưng vẫn không so được với bước chân của Lý Tuân.

Hắn ta bắt lấy tôi, ôm siết tôi vào lòng.

“Đồ ngốc, em chạy cái gì?”

Tôi giãy giụa trong lòng hắn ta, ngược lại khiến Lý Tuân càng ôm chặt hơn.

Hắn ta mắng xối xả:

“Em có não không? Không có chỗ ngủ sao không nói?”

“Hứa Lộc, em muốn làm tôi sợ chếc đi được...”

Tôi thấy Chu Tụng Tụng cũng theo tới.

Khuôn mặt cô ta cắt không còn giọt máu, nước mắt lăn dài.

“A Tuân, anh đừng như vậy... Em mới là bạn gái của anh.”

Lý Tuân dường như không nghe thấy, “Hứa Lộc, không chia tay nữa, chúng ta không chia tay nữa, được không?”

“Nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”

Lý Tuân cứng người, hắn buông tôi ra.

Trông tôi mặt mày hồng hào, không giống người bị rét lạnh cả đêm.

Thậm chí trên môi còn có vết cắn rõ ràng.

Sắc mặt Lý Tuân cứng ngắc như bị xịt keo.

Môi anh ta run rẩy rồi đột nhiên siết chặt vai tôi, “Ai cắn? Ai dám chạm vào em trước mặt tôi?”

“Ông sẽ gi.ế.t nó!”

Một bàn tay đột ngột vươn ra, nắm lấy cổ tay của Lý Tuân.

Lý Tuân kêu lên đau đớn.

Tạ Viễn mặt lạnh như sương, lạnh lùng nhướng mắt, “Cậu muốn gi.ế.t ai?”

Lý Tuân nhìn thấy sợi dây tự đan màu đỏ trên cổ tay Tạ Viễn, mặt hắn lập tức tái nhợt.

“Tạ Viễn, cậu—”

Tạ Viễn thả tay hắn ta ra rồi khoác một chiếc áo dày lên đầu tôi.

Anh hờ hững đáp lại: “Là tôi cắn, sao nào?”

Thông tin này dường như đả kích rất nặng với Lý Tuân.

Hắn ta nhìn tôi và Tạ Viễn với ánh mắt trống rỗng, lùi lại hai bước.

“Tạ Viễn, anh vì một đứa cuồng yêu mà phản bội tôi?”

Tạ Viễn cười lớn, “Đã chia tay rồi còn nói gì nữa?”

Lý Tuân đỏ mắt trách móc, “Hôm nay cô ấy dám bỏ tôi, thì mai này cũng dám bỏ cậu thôi.”

Tạ Viễn cười nhẹ, “Tự cậu không có năng lực thôi, đừng tưởng ai cũng giống cậu.”

Nói xong, anh nhéo má tôi, “Đi thôi, về dọn đồ.”

Lý Tuân không cam lòng nói, “Tạ Viễn, cô ấy là bạn gái cũ của tôi!”

“Biết rồi, bạn-gái-cũ của cậu.”

Cả quãng đường về, bầu không khí có chút căng thẳng.

Lý Tuân giận dữ mắng Chu Tụng Tụng, “Cô không biết đếm à? Xe cũng đặt sai được, tôi thấy cô khỏi cần đi học nữa.”

Chu Tụng Tụng ngồi ở phía sau khóc suốt cả quãng đường.

Chỉ có tôi và Tạ Viễn ngồi ở hàng ghế trước, hoàn toàn không biết gì về bầu không khí u ám phía sau.

Tôi cắn một miếng bánh bao nóng, “Sao anh có bánh bao nóng vậy?”

Tạ Viễn cắm ống hút vào rồi đưa ly sữa đậu nành cho tôi: “Nhờ người ta mang đến.”

Thì ra anh dậy sớm là để ra ngoài lấy bữa sáng.

Tôi đưa bánh bao lên miệng anh, “Bánh bao đậu chua ngon lắm, anh muốn thử không?”

Tạ Viễn cười, “Không sao, em ăn còn thừa thì đưa anh.”

 

Loading...