Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÌNH YÊU MÙ QUÁNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:05:47
Lượt xem: 296

Việc chia tay tuy khiến tôi trở thành trò cười cho cả trường.

Nhưng có một điều tốt, không phải nuôi Lý Tuân nữa nên tiền sinh hoạt của tôi lại đủ dùng.

Từ làm ba việc một ngày, giờ tôi chỉ còn làm công việc bán thời gian ở thư viện trường.

Thậm chí còn được thầy cô ở thư viện tốt bụng cho đi trại hè, tham gia miễn phí các hoạt động mở rộng do trường tổ chức.

Địa điểm ở một ngọn núi gần đó.

Khi tôi đến, Lý Tuân đang giúp Chu Tụng Tụng nhóm lửa.

Hắn ta nhìn thấy tôi, liền vứt cây gậy đi, bực bội hỏi người bên cạnh: "Ai cho phép cô ta đến?"

Nhân viên công tác gần đó sợ sệt trả lời: "Là hai suất miễn phí của trường."

Lúc đó tôi mới biết, hoạt động này do nhà Lý Tuân tài trợ.

Chính là để tiện cho hắn ta và Chu Tụng Tụng hẹn hò yêu đương.

Vì vậy những người được mời đến, cơ bản đều là bạn bè của hắn ta.

Hai suất miễn phí đó là để cho học sinh bình thường về trường loan tin.

Không ngờ lại bị tôi chiếm một suất, bảo sao Lý Tuân lại tức giận đến vậy.

Dù sao tôi cũng nhỏ nhen lắm, chắc chắn sẽ không loan tin cho hắn ta đâu.

Chu Tụng Tụng cười tít mắt:

"Không sao, đã đến rồi thì cùng tham gia."

"Hứa Lộc cũng không phải là người không biết chừng mực mà."

Tôi nhìn quanh một vòng, không thấy Tạ Viễn, không nhịn được hỏi: "Tạ Viễn có ở đây không?"

Dù sao cũng do thầy cô nói có Tạ Viễn nên tôi mới đến.

Lý Tuân hừ lạnh một tiếng, "Em trông cố ta có giống người biết chừng mực không?"

"Tạ Viễn không đến, cô nhóm lửa đi!"

Cả đám thiếu gia, tiểu thư được chiều từ bé đứng chỉ tay năm ngón bắt tôi nhóm lửa.

Ban đêm trên núi vẫn hơi lạnh.

Sau khi nhóm lửa, mọi người đều ngồi quanh đống lửa.

Tôi bị đám bạn của hắn ta đẩy vào góc.

Vị trí ở giữa dành cho Lý Tuân và Chu Tụng Tụng.

Chu Tụng Tụng nằm trong lòng Lý Tuân, nũng nịu nói: "A Tuân, em vẫn lạnh, anh bảo Hứa Lộc cho lửa to hơn đi."

Tôi không mấy tình nguyện ném thêm một khúc củi, không cẩn thận vứt cả sợi dây chuyền vào đống lửa.

"Ơ, chị dâu, sợi dây chuyền đó không phải của chị à?"

Chu Tụng Tụng nhìn sợi dây chuyền trong đống lửa, như đột ngột phát hiện ra một chuyện buồn cười:

"Đúng vậy, đây là món quà sinh nhật đầu tiên A Tuân tặng tôi, hình như đã không bán nữa rồi. Hứa Lộc cô kiếm hàng nhái từ đâu ra vậy?"

Sợi dây chuyền này tất nhiên là tôi tự mua.

Khi chúng tôi kỷ niệm một năm, tôi vui vẻ mua cho Lý Tuân một đôi giày thể thao.

Tự mua cho mình một sợi dây chuyền, chính là sợi này.

Lý Tuân không những không khen đẹp, còn bảo tôi vứt đi.

Bấy giờ tôi lấy cái xà beng, định móc sợi dây chuyền từ đống lửa ra.

Kết quả Lý Tuân lại đá sợi dây chuyền vào trong đống lửa: "Hàng nhái cô còn cần làm gì? Tôi đã bảo cô vứt đi mà không nghe. Không thấy xấu hổ à?"

Cơn giận của tôi lập tức bùng lên, "Nó có giá hai trăm tệ đấy!"

Lý Tuân nghe xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên,

"Hai trăm cũng tính là tiền? Hay là cô không quên được tôi, không nỡ vứt thứ rẻ rách này đi?"

Bọn họ không có lấy một miếng lịch sự.

Tôi đang nghĩ có nên ném cái xà beng đã được nung nóng này vào mặt Lý Tuân không, thì đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói thanh lãnh êm tai.

"Nhường chỗ cái."

Câu nói gãy gọn, hương bạc hà quen thuộc, khiến tôi lập tức nhận ra Tạ Viễn đã đến!

Anh đúng là một người tuyệt vời.

Chỉ cần xuất hiện, tôi liền hết giận.

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới bầu trời sao xanh thẳm, Tạ Viễn đút tay vào túi, thoải mái nhàn nhã đứng sau lưng tôi.

Cúi xuống nhìn tôi từ trên cao.

"Tạ Viễn? Không phải cậu có việc nhà, không đến được sao?"

Lý Tuân nhíu mày hỏi.

Tạ Viễn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, chậm rãi trả lời: "Xử lý xong rồi, tối nay thầy không yên tâm, bảo tôi qua xem."

Tôi cười ngọt ngào đưa thịt nướng qua, gương mặt lộ rõ niềm vui.

Lý Tuân cười lạnh: "Hứa Lộc, cô còn muốn nhặt dây chuyền không?"

Cơ mà, tôi chẳng thèm để ý đến anh ta.

Chỉ nhìn Tạ Viễn cầm lấy thịt nướng một cách tự nhiên như đã làm hàng trăm lần, rồi bắt đầu trò chuyện với những người bên cạnh.

Tôi ngồi cạnh anh vui vẻ nướng mẻ thịt mới.

Cuối cùng thì Lý Tuân cũng không chịu nổi nữa, mặt cau mày có liên hợp với mấy người bạn xấu, đuổi tôi về ngủ.

Tôi chưa bao giờ thấy tủi thân như vậy.

Khi tôi quay lưng đi, Chu Tụng Tụng đang cười nói vui vẻ với mọi người, tiếng cười vang xa.

Hoàn toàn đối lập với hình ảnh bị người người ghét bỏ của tôi.

Giọng nói mơ hồ của Lý Tuân truyền tới, dường như đang nói chuyện với Tạ Viễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-mu-quang/chuong-3.html.]

“Người anh em, xin lỗi nhé, gần đây Hứa Lộc cứ bám lấy cậu, làm phiền cậu rồi.”

Tạ Viễn cười khẽ, tiếng anh vang rất xa trong màn đêm.

“Tôi nhớ hình như là cậu chia tay rồi mà.”

“Đúng vậy, thì sao?”

“Sao lại thay cô ấy xin lỗi?”

“Chẳng là vì... cô ta vẫn còn tình cảm với tôi.”

Lý Tuân cầm cây xà beng, hờ hững khều đống lửa, “Mục đích của Hứa Lộc tôi còn không nhìn thấu chắc? Chính là lấy cậu ra để chọc tức tôi thôi.”

Gió nổi lên.

Những đốm lửa bị thổi tung khỏi đống lửa trại.

Ánh mắt của Tạ Viễn ẩn hiện trong ánh sáng chập chờn, hình như anh đang cười: “Cũng không hẳn.”

“Gì cơ?”

Lý Tuân dường như không nghe rõ.

Tạ Viễn cầm lấy cái áo khoác bên cạnh, “Trời lạnh rồi, tôi nói, nghỉ sớm đi.”

Nói xong anh bước đến trước chiếc xe caravan, rồi mắt anh nhìn vào mắt tôi, cái đứa đang ngồi xổm nhặt đồ. 

Ánh trăng vằng vặc.

Rải trên con đường lên núi sỏi đá lởm chởm.

Tạ Viễn dừng bước, khẽ cười: “Đang tìm gì vậy?”

"Ừm... em... em..."

Tôi đang nghe trộm họ nói chuyện.

Tạ Viễn dường như biết tỏng tôi đang làm gì, anh phủ cái áo khoác lên đầu tôi, bàn tay to lớn sờ đầu tôi một cái.

“Có muốn vào ngồi không?”

Giờ tôi mới nhận ra, mình đang ngồi xổm trước cửa xe caravan của Tạ Viễn.

Giọng của Lý Tuân đột ngột vang lên từ phía sau, “Tạ Viễn, tôi nghĩ lại rồi, tôi chia tay với Hứa Lộc vội vàng quá—”

Chưa kịp phản ứng, Tạ Viễn đã kéo tôi vào trong xe caravan, đóng sầm cửa lại.

Cửa đóng kín.

Ánh trăng bị tấm rèm che khuất ngoài cửa sổ.

Bóng tối như mực bao trùm xung quanh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai chúng tôi.

Tôi được anh ôm vào lòng, tai áp vào n.g.ự.c anh.

Hơi thở nhẹ nhàng và nhịp tim truyền qua lớp áo sơ mi mỏng, nghe thật rõ ràng trong tai tôi.

Suy nghĩ của tôi vẫn dừng lại ở câu nói của Lý Tuân: “Chia tay quá vội vàng.”

Tạ Viễn nâng mặt tôi lên, buộc tôi phải tập trung vào anh, thấp giọng hỏi: “Anh làm bạn trai của em nhé?”

Câu nói này lập tức kéo tôi trở lại hiện thực.

Tôi sững sờ một giây, rồi lập tức phấn khởi.

“Anh không cho em suy nghĩ à? Mặc dù em thích anh thật, nhưng anh có thể chờ em nghĩ kỹ được không?”

Tạ Viễn nghe tôi nói nhiều như vậy, nói khẽ: “Hết thời gian rồi.”

“Bạn trai cũ của em hình như đang hối hận.”

Nói xong anh cúi xuống hôn lên đôi môi đang mấp máy liên hồi của tôi.

Trong nháy mắt, một dòng điện li ti lặng lẽ sinh ra từ nơi môi chạm môi.

Khi Tạ Viễn dần dần hôn sâu thêm, dòng điện ấy như cơn sóng mạnh mẽ quét khắp người tôi.

Mùi hương đặc trưng của anh, lúc này trở nên nồng nàn hơn bao giờ hết, mạnh mẽ chiếm lĩnh mọi giác quan của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy bản thân mình chìm đắm trong đó, từng tấc da thịt đều bị nhiễm mùi của anh.

Tôi hoảng hốt bám chặt lấy Tạ Viễn như người đang chìm trong nước.

Cảm giác này vừa kỳ lạ vừa vi diệu.

Vừa làm tôi lo lắng, vừa mang lại một sự thoải mái khó tả.

Đây là trải nghiệm tôi chưa từng có.

Tạ Viễn dường như nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, khẽ phát ra một tiếng cười.

 m thanh ấy trong đêm càng thêm dịu dàng.

Lý Tuân vẫn kiên trì gõ cửa.

“Người anh em, tôi nghĩ kỹ rồi, Hứa Lộc đơn thuần, không hiểu chuyện. Để chọc tức tôi mà chuyện gì cũng dám làm, tôi tính đưa cô ấy ra nước ngoài, để khỏi xích mích tình cảm của chúng ta.”

“Trời rộng đất lớn, anh em là trên hết, cậu thấy đúng không?”

Cách một cánh cửa, tôi nóng ran cả người.

Cố gắng đứng vững nhưng vẫn liên tục trượt xuống.

Tạ Viễn không có ý định thả tôi ra.

Mỗi khi Lý Tuân mở miệng, nụ hôn của anh lại như sóng triều tràn tới, không ngừng nghỉ chút nào.

Lý Tuân bắt đầu gõ cửa điên cuồng, “Tạ Viễn, cậu đang làm gì thế? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”

“Chậc.”

Tạ Viễn cuối cùng cũng buông tôi ra, trầm giọng trả lời mang theo sự khó chịu khi bị cắt ngang : “Đừng gõ, ngủ rồi.”

Lý Tuân nghẹn lời, “...Ngủ sớm thế?”

Có lẽ thấy không ai trả lời, một lúc sau, anh ta lại hỏi: “Cậu có thấy Hứa Lộc đâu không?”

Tạ Viễn vuốt mái tóc rối bù của tôi, khẽ cười: “Bạn gái cũ của cậu, sao tôi biết được?”

 

 

Loading...