Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÌNH YÊU MÙ QUÁNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:07:01
Lượt xem: 318

Sau khi về trường, tôi trở lại nếp sống bình thường.

Ban ngày đi học, buổi tối làm việc bán thời gian trong thư viện.

Tạ Viễn cứ thỉnh thoảng lại mang đồ ăn cho tôi.

Chưa đầy một tuần, tôi đã tăng năm cân.

Khiến các bạn cùng phòng đều thích véo má tôi.

Vừa véo vừa nói: “Bé Lộc nên mập một tí, mập lên có phúc.”

Gần đây họ lại thích buôn tin vỉa hè.

Dường như để tôi hả giận, khi tôi về phòng, trưởng phòng ký túc còn cố ý bảo rằng:

“Nghe nói Lý Tuân không quay lại với Chu Tụng Tụng.”

“Hôm đó có người thấy Chu Tụng Tụng đuổi theo Lý Tuân cầu xin, nhưng Lý Tuân đi rất nhanh, bơ cô ta luôn.”

“Sao lại thế nhỉ? Đừng nói là hắn còn tình cảm với bé Lộc của chúng ta nhé?”

“Phắn, bé Lộc của chúng ta dù có mù quáng thế nào đi nữa cũng không nhai lại cỏ đã bỏ đâu, đúng không?”

Tôi cũng không tiện nói rõ.

Vì Lý Tuân đã biến mất một tuần rồi.

Mặc dù trước đây hắn ta hay trốn học, nhưng một tuần cũng xuất hiện vài lần.

Lần này thì biến mất hoàn toàn.

Khiến các bạn trong lớp đều đều lén rỉ tai nhau rằng có phải tình cảm giữa Lý Tuân và Chu Tụng Tụng xảy ra chuyện gì không.

Chu Tụng Tụng, người sau khi về nước luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió, mấy ngày nay cũng tiều tụy thấy rõ.

Hôm đó, tôi bị Chu Tụng Tụng chặn ở khúc quanh cầu thang.

Đám chị em của cô ta đè tôi ở chân cầu thang.

Cô ta cười lạnh: “Hứa Lộc, biết sai ở đâu không?”

“Không biết.”

Chu Tụng Tụng nhìn tôi với vẻ vô cảm: “Lý Tuân và Tạ Viễn có quan hệ rất tốt, hai gia đình họ luôn làm ăn qua lại, kết quả là vì cô, giờ đây hai gia đình họ sắp cắt đứt quan hệ rồi.”

“Hứa Lộc, cô không có chút liêm sỉ nào sao?”

Cô ta nói vậy quả thật khiến tôi hoảng sợ.

Tôi chỉ muốn một tình yêu bình thường, sau đó suôn sẻ tốt nghiệp, tìm một công việc.

Không muốn lại chuốc thêm rắc rối cho mình.

Tôi rút điện thoại ra.

Chu Tụng Tụng ghê tởm ra mặt, “Cô làm gì? Lại muốn mách lẻo với giai hả?”

Nhưng cô ta không kịp ngăn cản, cuộc gọi đã được kết nối.

Tôi lo lắng thuật lại lời của Chu Tụng Tụng.

Tạ Viễn cứ thế yên lặng nghe, cuối cùng anh bật cười, “Cô ta muốn chia rẽ hai đứa mình thôi.”

“Phải vậy không?”

“Ừ, nhà anh đã muốn cắt đứt quan hệ với nhà Lý Tuân từ lâu rồi, không liên quan đến em.”

Tôi yên tâm, “Vậy thì tốt... em suýt thì nghĩ mình lại phải chia tay rồi.”

Tạ Viễn bị tôi chọc cười, “Em đang ở đâu?”

“Em bị Chu Tụng Tụng chặn ở cầu thang, hình như bọn họ muốn bắt nạt em.”

Giọng Tạ Viễn trầm xuống, “Ở đâu? Anh qua ngay, đừng xung đột với bọn họ!”

Nhưng điện thoại sắp hết tiền, tôi vội vàng cúp máy.

Đám chị em của Chu Tụng Tụng liền ra tay.

“Chị Tụng Tụng của bọn tao thấy mày gai mắt, nên mày tạm nghỉ học vài năm đi.”

Nói xong, liền đẩy tôi xuống cầu thang.

...

Vài phút sau, khi Tạ Viễn vội vã dẫn thầy giáo đến, tôi đang ngồi trên người Chu Tụng Tụng, đè cô ta ra mà đánh.

“Cô nói gì hả? Bắt tôi nghỉ học?”

Hai cô gái bên cạnh khóc sưng cả mặt, “Hu hu hu hu không dám nữa, không dám nữa.”

Khi bị thầy giáo kéo ra, tôi còn định đá cô ta mấy cái.

Chu Tụng Tụng mắt đỏ lên, nhìn tôi trừng trừng.

“Không được sao?”

“Không được!”

Tôi thực sự nổi giận.

Mọi người luôn nói tôi hiền lành, phản ứng chậm chạp, không quan tâm đến ác ý của người khác.

Đó là vì tôi đã chịu ác ý còn hơn thế từ cha mẹ mình.

Chỉ cần có thể yên ổn đi học, là tốt lắm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-mu-quang/chuong-5.html.]

Thế mà cô ta lại muốn tôi nghỉ học!?

Cuối cùng chuyện này kết thúc bằng việc tôi và Chu Tụng Tụng bị gọi lên phòng giáo viên.

Ngày hôm đó, tiếng trách cứ đầy phẫn nộ của tôi vang vọng khắp hành lang.

“Thầy ơi! Cô ta muốn đẩy em xuống cầu thang!”

“Nhân cách của cô ta quá tệ! Sao có thể bắt em nghỉ học tùy tiện như thế được!”

Đúng lúc gần đây trường đang tổ chức một hoạt động, khu hành chính đương lúc nhộn nhịp nhất.

Trông tôi thảm vô cùng, do bị đẩy xuống cầu thang mà ra.

Thế là tối hôm đó, video đã được đăng lên diễn đàn của trường.

“Chu Tụng Tụng quyền thế lớn thật, thành viên hội học sinh mà cầm đầu bắt nạt người khác, ép người ta nghỉ học, điên rồi à?”

“Bình thường thôi, có ai nhớ trước khi cô ta ra nước ngoài, khăng khăng nói một cô gái giựt bạn trai của cô ta, rồi đánh người ta.”

“À, tôi tưởng nhà cô ta không có điều kiện, thấy cũng đáng thương.”

“Đáng thương con khỉ, Hứa Lộc mới đáng thương, yêu ba năm vẫn bị bắt nạt.”

Ngay hôm đó Chu Tụng Tụng bị kỷ luật.

Bố cô ta còn chạy tới trường một chuyến, nói không chịu nổi việc này, làm thủ tục cho cô ta thôi học.

Tôi không dám nói với Tạ Viễn là hôm đó tôi bị đẩy xuống, rồi lại từ dưới bò lên.

Nhưng hình như anh cũng biết.

Anh bỏ bớt một số việc của bản thân, ngày nào cũng ở bên cạnh tôi.

Cho đến khi vết bầm cuối cùng trên người tôi mất hẳn.

Tạ Viễn mới đi lo việc của anh, trước khi đi anh dặn dò nhiều lần: “Sau này đừng lấy cứng đối cứng, gặp chuyện thì chạy đi, đừng bướng bỉnh.”

Đến khi chắc chắn tôi đã nhớ kỹ, anh mới rời đi.

Kết quả là hôm nay tan học, một con siêu xe ngầu lòi đỗ ngay dưới khu ký túc xá.

Lúc đó là giờ tan học, người qua lại đông đúc, thu hút không ít sự chú ý.

Lý Tuân dựa vào cửa xe, mái tóc đen rối bù bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng đỏ.

Từ xa, hắn vẫy tay với tôi.

“Hứa Lộc, lại đây.”

Tôi tưởng hắn đến để xả giận thay Chu Tụng Tụng, bèn đứng cách vài bước.

Không mấy tình nguyện mà hỏi: “Có việc gì?”

Lý Tuân lạnh mặt nói: “Dẫn em đi ăn cơm.”

“Tôi không muốn ăn cơm với anh.”

Lý Tuân nghẹn, “Em đừng chối thẳng như vậy.”

“Tôi có bạn trai rồi, tôi chắc chắn không đi ăn cơm với anh.”

Lý Tuân hoàn toàn mất bình tĩnh, “Hứa Lộc, em nghĩ rằng mình thích Tạ Viễn thật sao?”

“Có chứ.”

“Nhưng thực ra em thích anh.”

Dạo này thức khuya học bài, đầu óc tôi không tỉnh táo lắm.

Hôm nay triệu chứng có vẻ nặng hơn.

Vì tôi không hiểu nổi mấy lời vớ vẩn của hắn ta.

Lý Tuân nói: “Em quá ngây ngô, không phân biệt được đâu là ghen đâu là yêu. Em ở bên Tạ Viễn chỉ để trả thù anh, khiến anh quay lại, hiểu không?”

Tôi nhíu mày, “Anh trúng thực à? Để tôi gọi 120 cho anh nhé.”

Lý Tuân mất kiên nhẫn, “Sao em vẫn không hiểu? Giống như anh đã chi tiền cho Chu Tụng Tụng, anh không thể bỏ cô ta. Em cũng từng chi tiền cho anh, nên em cũng không thể bỏ anh.”

Nhưng không phải hắn đã chia tay với Chu Tụng Tụng rồi sao?

Vậy tôi cũng nên chia tay hắn chứ.

Thấy tôi im lặng, Lý Tuân tiến tới nắm lấy tay tôi,

“Đi thôi, dẫn em đi ăn. Em muốn ăn gì? Hải sản? Món Nhật? Món Tây? Tùy em chọn——”

Tôi lùi lại một bước, tránh cái đụng chạm của anh ta.

“Tôi nghĩ chắc anh đã hiểu lầm.”

“Loại yêu mù quáng như bọn tôi thật sự không phức tạp như vậy.”

“Chỉ đơn giản là tôi thích Tạ Viễn thôi.”

Càng lúc càng đông học sinh đứng xem xung quanh, không ít người nghe thấy lời tôi nói.

Xung quanh cười ầm lên.

Lý Tuân đen mặt, “Đừng đùa nữa, Hứa Lộc, chẳng buồn cười gì cả.”

“Tôi không đùa.”

Hắn ta nhìn tôi chằm chằm vài giây, thấy tôi nhìn lại một cách chân thành, đột nhiên hắn chửi thề, “Em thật sự thích Tạ Viễn á? Đi theo anh!”

Trước khi anh ta kịp túm lấy thì tôi đã cõng ba lô bỏ chạy thục mạng.

 

Loading...