Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÌNH YÊU MÙ QUÁNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:03:59
Lượt xem: 213

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Một giọng nói mềm mại đáng yêu cắt ngang vở hài kịch này.

Lực kéo sau lưng tôi biến mất trong nháy mắt.

Lý Tuân thả tay ra, khẽ ho một tiếng, “Tụng Tụng, em về rồi à.”

Men theo ánh nhìn của Lý Tuân, tôi thấy một cô gái có đôi mắt sáng ngời trong trẻo đứng cách đó không xa.

Lòng tôi vô cớ thít lại.

Tôi biết cô ta là Chu Tụng Tụng.

Cô gái có gia cảnh không khác tôi là mấy theo lời cô bạn học nọ.

Thế nhưng cô ta ăn mặc không khác gì thiên kim nhà giàu, tinh xảo từ đầu xuống tận chân.

Túi xách trong tay, tôi chỉ từng thấy trên tạp chí của bạn cùng phòng, phải đến mấy chục vạn.

Ngược lại là tôi lúc này, mặc đồ chợ 25 tệ mà Lý Tuân tặng.

Chỉ túm một cái, những vết nhăn nhúm đã lan ra toàn thân.

Lúc này tôi mới hiểu rõ, đúng là mình đã để Lý Tuân đùa cợt.

Tôi vốn chẳng phải cô bạn gái nghèo của hắn.

Thậm chí không bằng con ch.ó có giúp việc nhà hắn chăm sóc.

Chu Tụng Tụng đi tới, tự nhiên khoác tay Lý Tuân.

Tò mò quan sát tôi rồi cười hì hì nói: “Cô là cô bạn bắt A Tuân chịu khổ cùng mình đấy à?”

“A Tuân luôn nói cô làm anh ấy mất mặt, không thích đưa cô ra ngoài, cô đừng chấp nhặt với anh ấy nhé.”

“Tôi bảo anh ấy xin lỗi cô nhé?”

Thấy tôi im lặng, Lý Tuân thở phì ra, bực bội nói:

“Xin lỗi cái gì. Biết bạn gái tôi trở về còn không biết xấu hổ. Phắn về đi, tay chân thì lóng ngóng, người ta nói gì cũng tin.”

Trong chớp mắt tôi bị bao phủ bởi một cảm xúc mất mát và chán nản.

Nhìn bọn họ, không kìm được mà chửi, “Hai đứa ngu l—-”

“Nè đừng chửi người khác nhé.”

Lý Tuân lạnh mặt đẩy tôi ra ngoài, “Đi đi, nhóc simp, tìm Tạ Viễn của cô đi, bị từ chối thì đừng có khóc.”

Nói xong anh ta nhìn về phía Tạ Viễn đang đứng chơi điện thoại cạnh đó.

Nói với vẻ suy ngẫm: “Người anh em, cục nợ này muốn cậu đưa về này—-”

“Nghe rồi.”

Tạ Viễn lạnh nhạt ngắt lời, cất điện thoại, thoát khỏi trạng thái thờ ơ với mọi sự, “Đi thôi.”

Sắc mặt Lý Tuân và Chu Tụng Tụng đồng thời cứng lại.

“Tạ Viễn, cậu—-”

Tạ Viễn bình thản bỏ lại một câu:

“Tôi chơi đủ rồi, tiện đường về.”

Trên đường về, Tạ Viễn đi phía trước, không nói câu nào.

Tôi gắng sức vuốt phẳng cái áo bị nhăn.

Lúc ra tới cửa thì Tạ Viễn vẫn cúi đầu.

Thấy tôi nhìn anh đầy tha thiết, anh bỗng bật cười, “Nhìn tôi như thế làm gì?”

“Ừm….Em muốn hỏi, em có thể theo đuổi anh không?”

Tạ Viễn cao hơn tôi một cái đầu.

Dưới ánh đèn, bóng ảnh giao nhau.

Khi anh cụp mắt càng có vẻ dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-mu-quang/chuong-2.html.]

“Không phải để chọc tức Lý Tuân chứ?”

Gió đêm mang theo mùi bạc hà trên người anh, mặt tôi kém cỏi đỏ lựng lên.

“Vì sao phải chọc tức Lý Tuân?”

“Vì….” Tạ Viễn nói một nửa bỗng đổi chủ đề, “Thôi, tạm thời không cho theo đuổi.”

Nhịp tim tôi hẫng một nhịp, không biết phải làm sao.

“Đợi em hiểu rõ thế nào là thích thật thì tới nói chuyện với anh.” Tạ Viễn nhàn nhạt nói một câu.

Thích còn thật với giả ư?

Tôi nhào tới, có chút gấp gáp, “Có phải anh chê em là đứa yêu đương mù quáng—-”

Tạ Viên duỗi một ngón tay, ấn vào trán tôi, đẩy ra xa.

Cười đến câu hồn đoạt phách, “Phải.”

Thấy tôi còn định nói gì đó, Tạ Viễn lại đẩy tôi ra xa hơn.

Anh cười khe khẽ, “ Cách xa tôi một chút, tự em về đi.”

Tôi chọn đi bộ về trường.

Tạ Viễn không nhanh không chậm đi theo sau, đưa tôi đến dưới ký túc.

Đến lúc tôi muốn nói mấy câu với anh thì Tạ Viễn đã rời đi không thèm ngoảnh đầu lại lần nào.

Khiến tôi không khỏi ủ rũ.

Lúc về tới phòng ngủ lại đúng lúc nghe thấy bạn cùng phòng đang bàn tán về Chu Tụng Tụng.

“....Cô ta xinh thật đấy, đúng là có tiền thì ai cũng đẹp.”

“Hứa Lộc dốt thật, không biết hẹn hò với đại gia. Ngày nào cũng ăn mì tôm, vừa đói vừa gầy trông chả khác gì con vịt xấu xí.”

Tôi đẩy cửa vào, bọn họ đang nói bỗng im bặt.

Mấy người bạn cùng phòng bỗng giả vờ bận rộn, vội vàng ra ngoài tắm rửa.

Mũi tôi cay cay, suýt nữa thì khóc.

Đúng lúc đó, Lý Tuân đột nhiên gọi điện tới.

Tôi tắt đi không nhận.

Sau vài lần liên tiếp, Lý Tuân nổi giận.

Hắn ta nhắn tin đe dọa: "Nghe máy! Nếu không, tôi sẽ kêu quản lý ký túc xá kiểm tra phòng cô hàng ngày."

Tôi đúng là đứa hèn nhát, bị hắn ta đe dọa một cái là nhận cuộc gọi ngay.

"Cô đã theo đuổi Tạ Viễn chưa?"

Anh ta chọt đúng chỗ đau của tôi, cuối cùng tôi phát cáu: "Biến đi, đồ khốn!"

Bình thường tôi mà mắng như vậy, Lý Tuân chắc chắn sẽ không để yên.

Thế mà tối nay tâm trạng Lý Tuân có vẻ tốt, lười biếng đáp lại:

"Hứa Lộc, cô đừng bướng bỉnh nữa được không? Cô thích bạn tôi thật sao? Tôi còn không nỡ lật tẩy cô đấy."

"Vậy anh cứ lật tẩy tôi đi."

Lý Tuân chắc sắp bị tôi làm cho tức chếc, hắn nghiến răng nói: "Đừng tưởng đi khắp nơi tán tỉnh đàn ông là có thể chọc tức tôi. Tạ Viễn không phải là người mà cô mơ tưởng được đâu."

Tôi tức giận cúp máy, trèo lên giường nằm ngủ.

Vừa nhắm mắt thì lời của Lý Tuân lại lởn vởn trong đầu tôi.

"Vì sao tôi không được mơ tưởng cơ chứ?"

Trong cơn bốc đồng, tôi cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Tạ Viễn:

"Giờ em thực sự thích anh rồi, em có thể theo đuổi anh không?"

Tạ Viễn trả lời hai chữ lạnh lùng và vô tình: "Không thể."

 

Loading...