Tiên tử bán rượu giả - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-07-01 23:57:59
Lượt xem: 249

8

 

Một đêm không ngủ.

 

Ta từ nhỏ đến lớn đều vừa kê gối vào đầu là ngủ, sét đánh cũng không tỉnh, thế mà đêm qua lại mất ngủ hiếm thấy.

 

Không có nguyên nhân gì khác, toàn bộ đều là vì Vô Lương.

 

Bé mèo suy nghĩ cả đêm, không nghĩ ra... hắn rốt cuộc tại sao lại nhìn thấy hạt châu trên cổ ta?

 

Phụ thân ta không nhìn thấy, mẫu thân ta không nhìn thấy, tỷ tỷ và đệ đệ cũng không nhìn thấy... rõ ràng tất cả mọi người không nhìn thấy hạt châu, tại sao lại hắn lại thấy?

 

Tại sao?

 

Tại sao lại như vậy?

 

Chẳng lẽ là bởi vì phụ hoàng hắn là Chủ tịch tập đoàn Tiên Đạt sao?!

 

Đáng giận, đêm qua không ngủ được nên bây giờ ta díu cả mắt, buồn ngủ khiến ta xoay vòng tại chỗ.

 

Không được, không thể ngủ.

 

Ta phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

 

Cho nên sáng sớm ta liền biến thành hình người.

 

Không có cách nào khác, gia gia ta lúc trước là ông lão lười biếng tu luyện, đến nỗi sau khi ông phi thăng, chúng ta chỉ có thể nói chuyện luú mang hình hài con người, còn lúc làm mèo chỉ biết kêu meo meo kêu, cũng rất sốt ruột.

 

Nhưng rõ ràng ta đã bỏ qua một vấn đề.

 

Mấy ngày nay đi theo Vô Lương ăn uống, thân thể Miêu Miêu lại múp thêm một chút, biến thành hình người cũng tự nhiên đầy đặn thêm một chút như vậy.

 

Trời đất ơi!

 

Tại sao quần áo lại bắt đầu ép da thịt của ta?

 

Đều tại Vô Lương làm cơm quá ngon, đây là lỗi của hắn!

 

Ta dùng sức kéo kéo xuống, quần áo kẹt ở n.g.ự.c cuối cùng cũng kéo qua được, nhưng vẫn cảm thấy mệt mà thở hơi lên.

 

May mà phòng hắn ở ngay sát vách ta, đi hai bước là đến, nếu cách xa một chút, ta không chút hoài nghi mình sẽ hít thở không thông mà c..hết, ngã trên đường.

 

Cúi người từng bước từng bước đi tới cửa phòng hắn, vươn tay run rẩy gõ cửa: “Mở.... Cửa....”

 

“Cửa mở, không khóa.”

 

Ta hít một hơi thật sâu, trời đất ơi, ta sắp nghẹn c..hết rồi! Tên Vô Lương kia còn đang ngủ, ngủ rất ngon.

 

Chậc, ta đã tỉnh rồi, sao hắn vẫn còn ngủ chứ?

 

Ta ngồi xổm ở đầu giường hắn, hai tay dịu dàng hướng tới mặt hắn... bốp bốp bốp!

 

Tiếng tát vang dội, kèm theo giọng nói duyên dáng của ta: “Ra khỏi giường, ra khỏi giường, ra khỏi giường...”

 

Phục vụ đánh thức chu đáo độc đáo như vậy, trên trời dưới đất, chắc chỉ có một mình Vô Lương được hưởng thụ qua, về sau không được nói ta chưa từng cho hắn thứ gì tốt.

 

Vô Lương tỉnh dậy, trán lại nổi gân xanh.

 

Cũng đúng, trận chiến này nếu hắn không tỉnh, ta phải hoài nghi có phải sức của ta quá nhẹ đến nỗi hắn cho rằng đây là âu yếm hay không.

 

Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ gặp tai ương*.

 

*(Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế; Hậu thủ vi tai ương có nghĩa là ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở, mất hết lợi thế.)

 

Không đợi hắn nổi đóa, ta đã nhảy lên giường hắn, hai tay bóp cổ hắn lắc lắc, híp mắt, bày ra vẻ mặt hung ác: “Nhận tội đi!”

 

Vô Lương quả nhiên không có tâm tư so đo chuyện ta tát hắn, nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ: “Tội gì mà nhận?”

 

“Hừ!” Ta nhe răng, cảnh cáo hắn: “Đừng giả ngu với ta! Nói, làm sao ngươi thấy được hạt châu của ta?!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-tu-ban-ruou-gia/phan-8.html.]

Vừa dứt lời, ta lại giống như người sắp c..hết, hít một hơi thật sâu, trời ơi, không phải ta chỉ béo lên một chút xíu thôi sao?!

 

Quần áo sao lại chặt như vậy, nghẹn c..hết ta rồi.

 

Người xưa nói rất đúng, phúc vô song chí, họa vô đơn chí*. Các chị em, nghe em gái khuyên một câu, cũng Tịch Tịch mua quần áo gói bưu kiện thật sự không được.

 

*(phúc vô song chí, họa vô đơn chí: những sự tình may mắn thường không đến nhiều còn những điều họa (xui xẻo) thì thường hay gặp.)

 

Ai có thể nghĩ đến, đang lúc ta hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chất vấn Vô Lương thì, có tiếng thanh âm vải vóc bị xé rách, n.g.ự.c đột nhiên liền không nghẹt thở nữa?

 

Không chỉ không nhàm chán, còn rất mát mẻ.

 

Lẽ ra ta không nên hít thở như thế.

 

Ánh sáng truyền đi mạnh mẽ và nhanh đến mức tôi và Vô Lương đều choáng váng.

 

May mắn là ta thân thủ nhanh nhẹn, tư duy nhảy vọt, lấy tốc độ nhanh nhất biến thành mèo, cái gì có hạt châu với không có hạt châu, giờ phút này đều không quan trọng nữa.

 

Mài sẵn móng vuốt.

 

Chờ đợi bãi săn của mình -

 

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vô Lương không còn động tĩnh gì nữa.

 

Hắn híp mắt, cực kỳ nghi hoặc, diễn xuất cực kỳ khoa trương, ngạc nhiên nói: “Tại sao?”

 

Ta lẳng lặng nhìn hắn biểu diễn, giống như một người ngoài cuộc.

 

Cười nhạo một tiếng, diễn, tiếp tục diễn.

 

Cái này cũng quá giả, diễn viên xuất hiện cũng không cứu được diễn xuất này.

 

Ta nhớ ra rồi.

 

Ta:?

 

Ta mài đao soàn soạt chĩa về phía Vô Lương.

 

“Hôm nay.... Hình như là muốn dẫn Nguyên Bảo Nhi ra ngoài chơi....”

 

Ồ, không có chuyện gì xảy ra cả nhỉ.

 

Người này cũng thật là, sao vừa nói chuyện vừa thở dốc thế này, nếu chậm thêm một giây, trên mặt hắn có lẽ đã có hoa nở đỏ rực rồi.

 

Ta ngồi xổm bên giường hắn, đuôi vẫy tới vẫy lui, ý bảo hắn tiếp tục nói.

 

Vô Lương lấy máy bíp màn hình cảm ứng cao cấp ra, lật xem tài liệu, gật đầu: “À... không sai. Hai ngày trước, Thúy Hoa Tiên Quân quả thật mời ta một lần.” Hắn tựa hồ nhớ tới gì đó, lại bổ sung một câu: “Dưới đỉnh núi của hắn, mở một Tiên Gia Nhạc, cũng không tệ lắm.”

 

“Meo meo?!” Ta muốn chơi ta muốn chơi, chơi vui không tốn tiền, không thể thiếu ta!

 

Vô Lương cứng rắn ấn ta vào lòng, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi xem, vành mắt thâm quầng nhiều như vậy. Nguyên Bảo Nhi, đi ngủ một giấc đã rồi chúng ta mới đi.”

 

Ôi không, hiện tại ta không muốn ngủ.

 

“Không, ngươi muốn ngủ.”

 

Vô Lương hai tay không ngừng vỗ vỗ, không hổ là người có kinh nghiệm, chỉ vài cái đã khiến ta buồn ngủ.

 

Ta ngáp một cái, thôi mặc kệ, lại không thiếu miếng thịt, hơn nữa, hắn hiếu thuận ta như vậy, dẫn ta đi chơi, cũng không tiện xuống tay không phải sao?

 

Nhưng mà!

 

Ta cũng không phải đánh không lại hắn, ta là không muốn làm cho hắn khóc, rất khó chịu.

 

Tuy nhiên, có phải ta đã chuyện gì sắp xảy ra hay không ....

 

Khe mắt của ta càng ngày càng nhỏ, không mở ra được.

 

Quên đi....

 

Tỉnh rồi hỏi tiếp...

Bình luận

1 bình luận

Loading...