Tiên tử bán rượu giả - Phần 14

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:58:24
Lượt xem: 262

14

 

Từ sau khi hắn cởi y phục, không khí giữa hai chúng ta trở nên có chút kỳ diệu.

 

Trong xấu hổ.... lại mang sự mập mờ?

 

Ta thề thật ra thì ta là rất thuần khiết, lúc trước hoảng sợ cũng không phải giả bộ, nhưng là không ngờ sau khi mình ta tỉnh táo, vừa nghĩ đã phát hiện...

 

Nước mắt từ khóe miệng chảy xuống.

 

Giờ phút này ta chỉ muốn nói: hơi có chút nhan sắc là được, không cần khuynh quốc khuynh thành như thế.

 

Đương nhiên, bản Tiên Tử tiếp nhận qua giáo dục cao đẳng, đương nhiên một ít hiểu biết đối với cấu tạo thân thể, tại sao lại dễ dàng bị ngoại vật hấp dẫn, chẳng qua là chưa tận mắt thấy heo chạy, nên mới lưu luyến vài phần.

 

Cũng tương tự như liên tiếp vài ngày nằm mơ đều mơ thấy Vô Lương cường tráng.

 

Kết quả là ta càng không thể nhìn thẳng hắn.

 

Nhưng điều này đương nhiên không thể trách ta, mà phải trách Vô Lương không tuân thủ nam đức! Không có việc gì thì cởi y phục làm chi?!

 

Hắn có biết hay không, ta còn là một thiếu nữ xinh đẹp 200 tuổi đơn thuần? Hình ảnh hạn chế cấp độ như vậy, làm sao có thể xuất hiện ở trước mặt ta? Hả?

 

Thật là một cơ thể đẹp đẽ, à không, đáng ghét.

 

Nếu có thể bắt đầu bóp một chút gì đó, thì càng tốt đẹp, à không, đáng giận.

 

Khoan đã...

 

Nếu hắn đã không biết liêm sỉ như thế, ta vì sao phải rụt rè?

 

Moẹ kiếp hắn chứ!

 

Ta siết chặt bàn chân, nhảy xuống khỏi giả mèo, biến thành hình dạng con người, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đá văng gian phòng của Vô Lương.

 

Mọi người hỏi tại sao ta không gõ cửa ư?

 

A.

 

Bổn đại gia nguyện ý vào phòng hắn là vinh hạnh của hắn, bình thường cầu ta ta cũng không đi vào!

 

Hiển nhiên Vô Lương cũng kinh ngạc cực kỳ.

 

Hắn mới vừa tắm rửa xong, lúc mới từ trong phòng tắm đi ra ta đột nhiên xông tới, trong lúc nhất thời hắn không biết nên che bên trên trước hay là che bên dưới trước. Trong chớp mắt, hắn nhanh chóng mặc áo choàng tắm vào.

 

Ta cũng không nói nhảm, vui vẻ bước tới, cởi áo choàng tắm của hắn ra bóp một cái, oa oa oa xúc cảm thật tuyệt ~

 

Lúc ta lại muốn bóp xuống lần nữa, Vô Lương bắt được tay ta.

 

Trán hắn nổi gân xanh, dường như đang nhẫn nại: “... Ngươi cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, hai ta như vậy có thích hợp không?”

 

Thích hợp, quá thích hợp!

 

Ta cười khẩy: “Đồ đầu vịt, ngươi đang thẹn thùng cái gì?”

 

Nói xong tay kia thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng sờ n.g.ự.c hắn một cái: “Ngươi ăn mặc như vậy, không phải là để câu dẫn ta sao?”

 

Ngữ khí ba phần lạnh lùng, bảy phần châm biếm.

 

Vô Lương bắt được tay kia, cắn răng, mặt đen như đáy nồi, một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi cảm thấy ta là người tùy tiện hả?”

 

Ồ, Thái tử điện hạ của ta, ngài đương nhiên không phải là người tùy tiện, bởi vì không phải tùy tiện không phải là ngài.

 

Nhưng Vô Lương không cho ta cơ hội tranh luận.

 

Hắn hỏi ta: “Ngươi nghĩ giữa chúng ta có quan hệ gì?”

 

Lần này ta trả lời rất nhanh, thần thái khẳng định, thanh âm vang dội: “... chủ tớ!

 

Vô Lương dùng gót chân nghĩ cũng biết ta chắc chắn không phải người hầu, kết quả là mặt hắn càng đen hơn.

 

“Coi như là chủ tớ, cũng không có làm loạn đạo lý quan hệ nam nữ.” hắn đẩy ra móng vuốt của ta, cười khẩy: “Chẳng lẽ bỏ ra tinh lực, còn muốn ta trả giá thân thể?”

 

Bộ dáng này thật sự là không có mắt nhìn, ta khinh bỉ liếc hắn một cái: “Bây giờ rụt rè như vậy, lúc nãy người cởi y phục không phải là ngươi sao? Ta tới tìm ngươi, đây không phải là mục đích của ngươi sao?”

 

Vô Lương nghẹn ngào, hồi lâu hắn đột nhiên tới gần ta: “... Nguyên Bảo Nhi có thích ta không?”

 

Mặt ta hơi nóng: “Ai thích ngươi chứ?! Ta không hề thích ngươi!!!”

 

“Vậy ngươi thật là nghĩ hay.” Vô Lương lạnh lùng mở miệng: “Ngươi không thích ta, còn muốn cưỡng chiếm thân thể ta.... Ta chưa bao giờ nghĩ tới ngươi có lòng tham vô đáy như thế.”

 

Đây là kiểu nói chuyện hổ-sói gì vậy?

 

Ta đỏ mặt, tay không biết để đâu.

 

Hiếm khi ta có chút xấu hổ.

 

Nhưng không đợi ta tìm cớ trở mặt, Vô Lương lại đột nhiên nói lời thấm thía khuyên ta: “...Người ngoài sẽ giống như mẫu thân mà hầu hạ ngươi sao? Đừng nhắc tới những món đồ chơi dành cho mèo kia, bọn họ ngay cả cả nhỏ cũng sẽ không cho ngươi...Ta đối tốt với Nguyên Bảo Nhi, lại thương ngươi như vậy, ngươi sẽ thích ta chứ?”

 

Ta có chút rối loạn, đây.... Đây là tỏ tình?

 

Trên mặt càng ngày càng nóng, mọi người ơi, lần đầu tiên trong cuộc đời, ta được người tỏ tình!!!

 

“Ngươi đỏ mặt rồi.” Vô Lương càng đến gần, hai mắt nhìn chằm chằm ta: “Thật ra thì ... Nguyên Bảo Nhi cũng có chút thích ta chứ?”

 

“Ai thích ngươi chứ!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-tu-ban-ruou-gia/phan-14.html.]

 

Ta rút hai tay về, gần như muốn giậm chân: “Ngươi làm ô uế sự trong sạch của người khác!!!”

 

Không đợi hắn mở miệng, ta phất phất tay áo, muốn chạy trối c..hết: “Không nói với ngươi nữa, ta, ta đi đây.”

 

Vô Lương cũng không cản ta, vẻ mặt như cười như không nhìn muốn cho người ta đánh hắn.

 

Thật sự là đáng giận!

 

Bước chân ta nhanh chóng trở về phòng, trước tiên lấy máy bíp ra, gọi điện thoại cho phụ mẫu không bớt lo của ta.

 

Lần thứ năm gọi tới, ừm, rốt cục cũng thông, là thanh âm của phụ thân ta.

 

“.... Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”

 

Ta:)

 

Ta là phụ thân của ngài.

 

A không, ngài là phụ thân của ta.

 

“Là con, là nhị khuê nữ của cha!” ta quái gở tranh luận, trong lòng quả thực có phẫn uất, phụ thân ta cũng quá không phải, quên hẳn ta luôn rồi!

 

Nhưng tức thì tức, chính sự vẫn quan trọng hơn.

 

“Phụ thân...” Lời đến bên miệng, ta lại xấu hổ, “Chính là, có một chuyện, phải nói cho phụ thân biết, Vô Lương hắn...”

 

“O...” không đợi ta nói hết lời, phụ thân ta liền lên tiếng cắt đứt: “Ta biết!”

 

Ta một trận kinh ngạc: Phụ thân ta biết cái gì?

 

Phụ thân ta bắt đầu nghiêm khắc phê bình ta: “Con đừng ỷ vào chuyện người ta thích con nên muốn làm gì thì làm, mấy ngày nay mẫu thân con xem video Thái tử gửi tới, nhiều lần muốn xông lên đ.ấ.m con, nếu không phải ta kịp thời ngăn lại, m.ô.n.g con đã sớm nở hoa rồi!”

 

Video?

 

Video nào?

 

Ồ, tại, sao, ta, cái, gì, cũng, không, biết!

 

Phụ thân ta còn ở bên kia lải nhải.

 

“Thái tử này thật không tồi, đối với con tốt thật lòng, con cần phải chịu trách nhiệm với người ta, chúng ta cũng không hứng ăn sạch sẽ liền trở mặt không nhận người, có biết hay không?”

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, điện thoại đột nhiên cúp máy.

 

 

Tắt máy rồi?

 

Nói đến video, ta cần một lời giải thích phải không?

 

Đỉnh đầu ta bốc ra ngọn lửa, vừa muốn tìm Vô Lương tính sổ, kết quả quay người lại phát hiện hắn đang tựa vào cửa nhìn ta.

 

Trời ạ, ta vừa mới quên đóng cửa!

 

Tức giận xông tới, ta kiễng chân, hung tợn túm lấy cổ áo hắn, gần như chóp mũi ta chạm vào chóp mũi: “Ngươi không định giải thích một chút sao?!”

 

Vừa dứt lời, một tiếng hôn bập trên môi...

 

???

 

Khi tiếng hôn phát ra, ta xấu hổ lăn loạn xuống đất.

 

“Không chịu nổi, nhịn không được.” Tên cẩu Vô Lương này đỡ ta đứng lên xoa vào trong ngực, còn biết phải xin lỗi, thật sự là bạn nhỏ thật tuyệt...

 

Cmn, đây chính là nụ hôn đầu tiên của ta!!!

 

Cứ như vậy cho chó ăn.... Không có, cái gì cũng không có.

 

Đây là muốn chọc giận ta.

 

Ta chôn ở trong n.g.ự.c Vô Lương, quả thực là xấu hổ phẫn nộ muốn c..hết, hắn ngược lại tâm trạng rất tốt

 

“Video là vì sợ phụ mẫu nàng lo lắng, cho nên mỗi ngày đều quay một đoạn ngắn gửi qua cho bọn họ, không cho nàng biết là bởi vì...”

 

Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng nói một câu: “Ta, Muốn, Thế”

 

Ta bị tức gần c..hết, Vô Lương xoa xoa đầu của ta, ngữ khí xoay chuyển: “...Có muốn trả thù không?”

 

Vô nghĩa, đương nhiên là muốn!

 

Ta liếc hắn một cái, nghe hắn êm tai nói: “Chỉ cần Nguyên Bảo Nhi chịu làm người yêu của ta, ta tuyệt đối bị đánh không động tay, bị mắng không cãi lại, nàng bảo ta đi hướng đông ta quyết không đi hướng tây, bảo ta đuổi vịt ta quyết không đuổi gà, còn cam đoan không cáo trạng với phụ mẫu của nàng, như thế nào?”

 

Nói xong hắn lại nhắc nhở ta: “Giá mèo, cá kho tàu, cơ bụng cơ n.g.ự.c đều thuộc về nàng hết.”

 

Ồ, nói có vần có điệu ghê.

 

Nhưng ta không thể phủ nhận, ta đã động tâm. Vô Lương am hiểu những thủ đoạn nhỏ này, chính xác lấy được lòng bản Tiên Tử.

 

Ta rụt rè một lúc lâu, lười biếng gật đầu, làm người yêu thì làm, chỉ với dáng người của Vô Lương, dù sao ta cũng không chịu thiệt.

 

Vô Lương không kịp mừng rỡ, liền thấy ta lộ ra móng mèo.

 

Ta nhe răng cười một tiếng ...

 

“Chịu c..hết đi Thái tử thúi!”

Bình luận

1 bình luận

Loading...