Tiên tử bán rượu giả - Phần 13

Cập nhật lúc: 2024-07-03 22:17:57
Lượt xem: 75

13

 

Sau một nén nhang, Vô Lương ngồi trên ghế đu, ta ngồi xổm bên cạnh, đ.ấ.m chân cho hắn như nha hoàn.

 

Ông chủ lòng dạ hiểm độc ngay cả y phục làm việc cũng không chịu cung cấp... Mặc dù ta cũng quen rồi.

 

Không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian ta biến thành mèo cam mập mạp càng ngày càng ít, tên quỷ hẹp hòi Vô Lương này ngay cả một bộ y phục cũng không chịu mua, khăng khăng muốn ta mặc lại y phục hắn không mặc nữa, có vài người, thật sự là càng có tiền càng keo kiệt, càng có tiền càng keo kiệt...

 

Ta thầm oán thầm, sức lực trên tay càng lúc càng nhẹ, vừa định bỏ qua...

 

“Hôm nay cá cũng ăn không ít, tay này chính là không dùng sức... Còn muốn lấy tiên nữa không?”

 

Ta:...

 

Thật không thể chịu nỗi!

 

Chờ ta trả hết ba mươi tiên, nhà này không chứa, sẽ có nhà khác chứa!

 

Ta dùng oán khí ngút trời xoa bóp cho Vô Lương nửa canh giờ, hắn vung tay lên, sớm giúp ta trả ba mươi tiên, lúc này ta liền vỗ vỗ m.ô.n.g định rời đi. Đương nhiên, cũng không phải bởi vì phải làm mát xa của người mù, chưa tốt nghiệp đại học tiên là lao động giá rẻ, chút kiến thức này ta biết..

 

Ta rời đi là bởi vì, ta phải về nhà nhìn xem, ta không trở về... có phải phụ mẫu ta thật sự quên mất sự tồn tại của ta rồi không!

 

Tuy rằng ta đã quen với chuyện hai người bọn họ luôn bỏ rơi ta, nhưng gặp phải một đôi phụ mẫu như vậy, ta có thể làm gì bây giờ? Tha thứ cho họ, tất nhiên rồi.

 

Vô Lương nhìn ra tâm tư rời đi của ta, cũng không ngăn cản, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi ta một câu: “Ngươi có tiền lộ phí không?”

 

Ta:)

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-tu-ban-ruou-gia/phan-13.html.]

Ta không có.

 

Bước chân rời đi ngưng trệ, ý định về về của ta c..hết từ lúc thai nghén.

 

Không có lý do, ta có chút phiền muộn.

 

“Nhưng thật nhàm chán!”

 

Vô Lương đột nhiên đứng thẳng dậy, hỏi ta: “Vì sao nhàm chán?”

 

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta thế mà nghe ra trong giọng của Vô Lương có chút khẩn trương?

 

Nhưng ta cũng không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Nơi này chỉ có ngươi, mỗi ngày ngươi đều mặc y phục đen thui, mắt ta nhìn đến mệt mỏi.”

 

Sắc mặt Vô Lương trở nên rất kỳ quái.

 

Ta cũng không rảnh chú ý tới hắn, xoay người đi tìm cá khô trong tủ chén, nhưng ta đặc biệt không ngờ mới vừa đem cá khô nhét vào trong miệng, lúc quay đầu nhìn hắn, Vô Lương đã cởi sạch nửa người trên của mình!

 

Ma ma, mắt con muốn mọc lẹo rồi!

 

Ta sợ tới mức nổ tung nguyên hình, vừa lăn vừa bò vọt vào tòa thành Miêu Miêu của mình, vừa run lẩy bẩy vừa cầu nguyện cái tên Vô Lương thích khoe thân kia sẽ không đến bắt ta.

 

Nhưng không như mong muốn, giây tiếp theo ta đã bị hắn kéo ra, đôi mắt đối diện lồng n.g.ự.c của hắn.

 

Hắn còn rất nghi hoặc: “Chẳng lẽ không đẹp sao?”

 

Ta: Sợ hãi.

 

Thả ta ra, ta chỉ là một đứa trẻ!

Bình luận

1 bình luận

Loading...