Tiên tử bán rượu giả - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-07-02 18:06:14
Lượt xem: 38

12

 

Từng ngày trôi qua.

 

Ta hoài nghi, phụ mẫu ta đã quên mình có một tiểu khuê nữ còn đang chịu khổ.

 

Cũng không thể nói là chịu khổ.

 

Nhưng dù sao cũng phải đến thăm ta chứ?

 

Nếu không gửi tin nhắn gì đó, chức năng máy bíp Hoằng Nghê gửi vẫn có thể, nhưng nó thật sự một lần không vang lên.

 

Quên chuyện đó đi.

 

Lúc còn nhỏ cũng đã quen rồi.

 

Dù sao ta cũng không thể trông cậy, một đôi phụ mẫu họp phụ huynh cũng có thể đi nhầm lớp, có thể nhớ gửi tin nhắn cho ta sao... trí nhớ bọn họ thật sự kém.

 

Cũng là chuyện rất lâu rồi.

 

Nhưng mà là thật vất vả mới đi họp phụ huynh cho ta một lần, lần đầu tiên phụ thân ta đến lớp bốn, nhưng khi đó ta học lớp năm, lần thứ hai mẫu thân ta đến lớn tám, nhưng khi ta học lớp bảy.

 

Haizz, có thể trông cậy vào bọn họ nhớ được cái gì chứ.

 

Còn nữa ở chỗ Vô Lương, ta chơi rất vui vẻ....

 

Thực hiện ước mơ trở thành một kẻ rác rưởi của ta.

 

Điều duy nhất phiền muộn, chính là ba mươi tiên kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tien-tu-ban-ruou-gia/phan-12.html.]

Qua vài ngày nữa, sẽ đến kỳ hạny trả nợ, mà túi của ta, cũng chính như đầu của ta, rỗng tuếch.

 

Nói thế nào nhỉ.

 

Có chút phiền muộn.

 

Bé mèo này lại có chút cảm xúc lộ ra ngoài.

 

Ta phiền muộn liền hóa thành hình người, hóa thành hình người ta liền ca hát, ca hát lại khiến phiền muộn, khi phiền muộn ta hát càng lâu.

 

“Không phải ca ca không yêu ngươi, chỉ vì ta chỉ là nông dân, thu nhập một năm cũng không nuôi sống được bản thân... Thu nhập một năm cũng không nuôi sống được bản thân.... Thu nhập một năm cũng không nuôi sống được bản thân....”

 

“Tổ tông à! Đừng hát nữa! Đừng hát nữa! Ta trả tiền, ta trả tiền cho ngươi!”

 

Vô Lương sụp đổ ngắt lời ta, hai vành mắt hắn thâm quầng, đứa nhỏ này thật sự là không có tế bào nghệ thuật, không biết thưởng thức giọng hát tuyệt vời của ta.

 

Tuy nhiên hắn nguyện ý trả tiền, nhưng mà ta không nguyện ý nhận.

 

Không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà là quân tử không chịu ăn xin mà thôi.

 

Cho nên ta chính nghĩa cự tuyệt hắn: “Ta không muốn! Ta là ăn mày sao?”

 

Dứt lời ta tiếp tục thương tâm hát tình ca.

 

Nhưng Vô Lương cầu xin ta, hắn nói đêm hôm khuya khoắt thật sự rất ngấm vào người, nhất là biệt thự nhỏ năm mẫu rất trống trải và vang vọng.

 

Cuối cùng chúng ta đã nghĩ ra một cách có thể giúp ta tự nuôi sống mình và cho hắn một thời gian nghỉ ngơi.

 

Đó chính là....

 

Mát xa cho người mù

Bình luận

1 bình luận

Loading...