Chạm để tắt
Chạm để tắt

Thương Hải Cứu Lan Sinh - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:03:15
Lượt xem: 433

10

 

"Ngài phát hiện từ khi nào?"

 

Ngài tỏ ra thản nhiên:

 

"Sớm hơn nàng nghĩ nhiều."

 

Vậy có nghĩa là không phải từ ngày ở đại sảnh hôn lễ.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

Hôm đó là lúc ta sơ hở nhất, nếu không phải là ngày hôm đó, chứng tỏ—

 

Kế mẫu không hề biết ta đang giả ngốc.

 

Có lẽ suy nghĩ của ta hiện rõ trong mắt Vân Tế Thương.

 

Ngài cúi đầu, cười nhẹ một tiếng, rồi nói với ta.

 

Ngài đã từng thấy ta.

 

Nhưng là ở thôn quê.

 

Năm ấy, ngài về kinh sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khi đi qua trang trại, ngài nhìn thấy một nữ tử.

 

Nàng ấy đang làm một việc rất lạ lùng.

 

Đang lăn một cái cối đá trong sân.

 

Ngài không hiểu, nhưng cũng ngạc nhiên trước sức mạnh của nữ tử ấy.

 

Những người xung quanh đứng từ xa, cười nhạo nữ tử ngốc nghếch.

 

"Nhưng ta lại nhìn thấy đôi mắt của nàng ấy, đó là một đôi mắt sáng rực, chứa đựng sự sắc bén, tuyệt đối không phải của một kẻ ngốc."

 

Ngài nhìn ta, rất nghiêm túc mà nói.

 

Ta nhớ, kế mẫu thường xuyên ném ta về thôn quê để bắt ta làm những việc nặng nhọc.

 

Ý định của bà là muốn ta phải chịu khổ cực.

 

Nhưng ta không nghĩ vậy.

 

Trên đời, việc báo thù vốn đã khó khăn, đối với nữ nhân lại càng khó khăn gấp bội.

 

Điều ta có thể làm là không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

 

Mà để có được những cơ hội như vậy, ta chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

 

Ta không tin mình có thể dựa vào nhan sắc để tìm được một chỗ dựa vững chắc, mượn d.a.o g.i.ế.c người.

 

Cũng không tin rằng mình có thể dựa vào cái gọi là mưu trí để đối đầu với hàng loạt mưu sĩ trong phủ Tể tướng và quyền thế vô thượng của phủ công chúa.

 

Ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

Như vậy, dù có rơi vào bước đường cùng, không còn cách nào để báo thù.

 

Ta vẫn còn một cách cuối cùng.

 

Cùng công chúa Bộc Dương đồng quy vu tận.

 

Muốn làm được điều đó.

 

Ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

Vì vậy, từ ngày ta bị đày về thôn quê, ta đã cố gắng rèn luyện sức lực của mình.

 

Từng chút một, từng bước một.

 

Cho đến khi ta có được sức mạnh như hiện tại.

 

Và tất cả những điều này sẽ không khiến bất kỳ ai nghi ngờ.

 

Dù sao, chuyện kẻ ngốc có sức mạnh lớn.

 

Vẫn luôn là sự thật được mọi người công nhận.

 

11

 

Vẻ mặt và lời nói của Vân Tế Thương.

 

Không có vẻ gì là giả dối.

 

Vì vậy ta quyết định tin tưởng ngài.

 

Ta cất con d.a.o đi, nhận lấy viên kẹo từ tay ngài, rồi đưa vào miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thuong-hai-cuu-lan-sinh/phan-5.html.]

 

Ngày hôm sau, Vân Tế Thương sai người mang đến cho ta một bộ y phục hoàn toàn mới.

 

Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, ta được mặc quần áo của người bình thường, giống như một người bình thường, đi lại dưới ánh mặt trời.

 

Thoáng chốc, ta có chút mơ hồ, không thật.

 

Ta nhìn hình ảnh của mình trong gương.

 

Bỗng nhiên, ta có cảm giác muốn rơi lệ.

 

Nhưng không kịp suy tư lâu.

 

Cửa đã bị gõ vang.

 

Đó là người do Vân Tế Thương phái đến, gọi ta lên đường.

 

Hôm nay ta và ngài cùng ngồi chung một xe.

 

Suốt đường đi gập ghềnh, thỉnh thoảng ta lại vén rèm lên để ngắm cảnh bên ngoài.

 

Nhìn một lúc, cảnh vật quen thuộc đột nhiên thay đổi.

 

Chiếc xe rẽ vào một con đường xa lạ mà ta chưa từng thấy.

 

Vân Tế Thương ngồi trong xe, mắt nhắm, dưỡng thần.

 

Ngay cả mí mắt cũng không hề động.

 

Lòng ta đầy nghi hoặc.

 

Nhưng ta vẫn không nói gì.

 

Chỉ lặng lẽ nắm chặt con d.a.o nhỏ trong ngực.

 

Đi qua con đường nhỏ gập ghềnh và một khe núi hẹp tối tăm, rồi vượt qua một cánh rừng rậm.

 

Cuối cùng xe mới dừng lại.

 

Không đợi đám thị vệ của phủ Hàn Thành Vương đỡ Vân Tế Thương xuống xe, ta đã nhảy xuống trước.

 

Đây là một thung lũng lớn.

 

Trong thung lũng có một trấn nhỏ, dân cư nơi đây sống cảnh nam cày nữ dệt, tự tại an vui.

 

Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

 

Đi sâu thêm vài bước, mới phát hiện ra, sau trấn nhỏ ấy ẩn giấu một doanh trại quân đội.

 

Hàng ngũ xếp chỉnh tề, binh sĩ nghiêm trang luyện tập.

 

Có đến vài nghìn người.

 

Ta kinh ngạc, không biết phải làm sao.

 

Bao lần qua lại thôn quê, ta không hề hay biết rằng ở cuối con đường rẽ khác lại ẩn giấu một trấn lớn như vậy.

 

"Đây là…?"

 

"Binh lính của phủ Hàn Thành Vương."

 

Vân Tế Thương được thị vệ đẩy tới, chậm rãi đến trước mặt ta.

 

"Sau này, nơi đây cũng sẽ là nhà của nàng."

 

Ta nheo mắt nhìn ngài.

 

Nhưng dù thế nào, ta cũng không thể nhìn thấu.

 

Rõ ràng, người nam tử trước mặt này không phải là kẻ từng bị ức h.i.ế.p đến mức không dám phản kháng như ta đã thấy ở kinh thành.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Ngài muốn—tạo phản sao?"

 

Vừa dứt lời, Vân Tế Thương liếc nhìn ta.

 

Một tiếng cười nhạt nhẹ nhàng theo gió vọng đến tai ta.

 

"Ta gọi đây là, chỉnh đốn lại trật tự."

 

Ngài từ từ đi về phía trước.

 

Đám thị vệ theo sau đưa cho ta một thanh trường đao và y phục mới.

 

Giọng nói thờ ơ của Vân Tế Thương vọng lại từ xa:

 

"Hãy học thật tốt.”

 

"Sống ở đây không dễ dàng như giả ngốc trong phủ Tể tướng đâu."

Loading...