Thư Tình - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:58:20
Lượt xem: 910

Sau khi chào khán giả, tôi vội vàng chạy lên lầu.

“Giang Nghiễn có tới không?”

Người quản lí gật đầu: “Tới rồi, Giang tiên sinh không đến muộn.”

Tôi lao thẳng vào phòng, hơi run rẩy khi nghĩ tới cuộc gặp gỡ sắp tới.

Anh ấy có thấy món quà tôi chuẩn bị cho anh ấy không?

Anh ấy liệu anh ấy có ôm tôi và nói: “Buổi biểu diễn tối nay rất tuyệt vời.” không?

Nhưng, tôi tìm kiếm khắp nơi trong hội trường, vẫn không thấy bóng dáng anh ấy đâu.

Tống Huyền không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh tôi: “Hoà Hoà, vừa rồi là em diễn thôi phải không?”

Tôi tránh sự đụng chạm của anh ta: “Tôi còn có việc.”

Anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, sức lực có chút mất kiểm soát, nhưng trên mặt vẫn đeo nụ cười mê hoặc lòng người: “Từ bao giờ em và Giang Nghiễn trở nên thân mật như vậy?”

Tôi hất mạnh tay anh ta ra: “Tôi và anh ấy không thể thân mật sao? Chúng tôi đã kết hôn rồi!”

Sắc mặt Tống Huyền cứng nhắc, khuôn mặt tuấn tú dần xám xịt, hơi nhếch môi:

“Vậy sao? Nhưng dường như anh ta… Đã rời đi rồi.”

“Không thể nào.”

Giang Nghiễn sẽ không rời đi.

Đột nhiên người quản lí vội vàng chạy tới.

“Cô giáo Vạn, xảy ra chuyện rồi.”

“Có người đánh tráo quà cô tặng cho Giang tiên sinh, tôi ở hậu trường phát hiện ra cái này.”

Tôi nhìn quản lí, chai rượu vang tôi đặc biệt chuẩn bị cho Giang Nghiễn, vẫn còn nguyên vẹn nằm trong thùng rác.

Bao bì bên ngoài thì không thấy đâu.

Giang Nghiễn đã từng thấy hộp quà đó.

Có lẽ anh ấy đoán ra được, bên trong là quà tôi chuẩn bị cho anh ấy.

Chai rượu vang nằm trong thùng rác.

Vậy thứ nằm trong hộp quà kia, là cái gì?

Tống Huyền cười nhẹ: “Hoà Hoà, tối nay, anh sẽ tặng em một màn trình diễn hay.”

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt điên cuồng của anh ta, tim tôi chợt thắt lại.

Tống Huyền cười lớn: “Em đoán xem, nếu tên khốn Giang Nghiễn đó biết được, em lừa hắn tới hội trường, tặng cho hắn chai rượu bị bỏ thuốc, vẫn sẽ yêu em chứ?”

Âm thanh vo ve trong não tôi.

Đều không nghe thấy gì cả.

“Anh nói trong rượu của anh ấy… bỏ cái gì?”

Đối diện với sắc mặt tái nhợt của tôi, Tống Huyền nhẹ nhàng mở miệng:

“Lúc này, có lẽ anh ta đang ở trên giường, lăn lộn cùng với một người phụ nữ xa lạ nào đó rồi.”

Tôi không biết bản thân đã chạy ra khỏi phòng tiệc như thế nào.

Tôi đã gọi điện cho Giang Nghiễn rất nhiều lần.

Đều không liên lạc được.

Cuối cùng chỉ có thể đi thẳng tới quầy lễ tân: “Tôi là vợ của Giang Nghiễn, xin vui lòng cho tôi biết anh ấy đang ở phòng nào vậy.”

Vẻ mặt đối phương áy náy nói: “Xin lỗi phu nhân, trong hệ thống không tìm được thông tin của Giang tiên sinh.”

Quản lí đang gọi điện thoại cho ban tổ chức.

“Kiểm tra tên của Tống Huyền.”

Tôi dường như nhớ đến điều gì đó, nắm lấy cánh tay của cô ấy, giọng nói run rẩy:

“Không phải.”

“Bảo anh ta… bảo anh ta kiểm tra tên Tống Kinh Bình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-7.html.]

Sở dĩ Tống Huyền không có chút gì lo lắng như vậy, là vì anh ta tin rằng không có ai biết được mối quan hệ giữa anh ta và Tống Kinh Bình.

Quả nhiên, chỉ mấy phút sau, tôi đã nhận được số phòng.

Đêm khuya, tôi xách chiếc váy dài, chạy điên cuồng trên hành lang.

Lúc đến trước cửa, tôi dùng sức đập cửa.

“Giang Nghiễn, mở cửa!”

Cánh cửa kêu cọt kẹt, hé ra một khe nhỏ.

Một chiếc cốc thủy tinh bay sượt qua tai tôi, đập lên trên bức tường phía sau lưng tôi và vỡ vụn thành nhiều mảnh.

“Cút!”

Giọng nói khàn trầm vang lên.

Cùng với tiếng la hét của người phụ nữ.

Tôi lao vào trong phòng.

Đập vào mắt là một khung cảnh lộn xộn.

Váy ngắn của người phụ nữ đã tuột đến vai, vừa mới đứng dậy khỏi mặt đất, đang bổ nhào về phía Giang Nghiễn.

Tôi điên tiết, nắm lấy tóc của cô ta.

Mặc kệ cô ta gào thét, tôi kéo cô ta về phía cửa.

“Cô là ai a… Buông tôi ra…”

“Bốp!”

Tôi tát cô ta một cái thật mạnh, khoảnh khắc nhìn thấy mặt của cô ta, một cảm giác lạnh thấu xương tràn ngập trong lòng tôi.

Lâm Hàn Tuyết.

Cái đuôi luôn theo sau Tống Huyền kiếp trước, cô gái vẫn luôn lặng lẽ thích Tống Huyền…

Tôi còn giúp cô ta.

Hoá ra, thật sự là Tống Huyền làm…

Lúc này Lâm Hàn Tuyết vẫn chưa nhận ra tôi, cô ta nằm trên mặt đất, đôi mắt không cam chịu.

“Giang Nghiễn chạm vào tôi rồi, tôi muốn báo cảnh sát!”

Người quản lí bịt miệng cô ta lại: “Cô thích báo cảnh sát như vậy, thì chúng ta cùng đến trước mặt cảnh sát nói chuyện đi.”

Người của Giang Nghiễn lúc này mang theo cảnh sát vội vàng đến.

Trong mắt Lâm Hàn Tuyết lộ ra vẻ sợ hãi.

“Vạn tiểu thư, Giang tổng anh ấy… Vẫn ổn chứ?”

Thư kí của Giang Nghiễn có chút lo lắng.

Tôi nói: “Đêm nay, tôi sẽ canh giữ anh ấy.”

Trước khi bình minh, tôi sẽ không để cho bất cứ ai đến gần Giang Nghiễn.

Mọi người rời đi.

Đóng cửa lại, tôi kiệt sức ngã xuống đất.

Không đợi tôi hít một hơi, đột nhiên một bàn tay to lớn tóm lấy cổ tôi, kéo tôi từ mặt đất lên.

Rầm một tiếng.

Lưng tôi va vào cánh cửa.

Mùi rượu nồng nặc xâm chiếm giác quan của tôi.

Đôi mắt của Giang Nghiễn đỏ rực: “Cút ra ngoài!”

Tôi đau đớn bật khóc, sắp không thở nổi: “Giang Nghiễn, là em… Vạn Hoà.”

Giang Nghiễn nghe thấy tên của tôi, trong mắt anh ấy loé lên một tia đấu tranh: “Hoà Hoà…”

“Là em.” Tôi cố gắng hết sức nói chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi bám lấy cánh tay của anh ấy.

“Em là Hoà Hoà, em tới tìm anh đây

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

    • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

      Sayy 3 tháng trước · Trả lời

      Loading...