Thư Tình - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-06 13:16:23
Lượt xem: 660

Trên khuôn mặt trắng nõn điển trai của Giang Nghiễn, ngay lập tức bị nhuộm lên một màu đỏ.

“Vạn Hoà đối với tôi… không phải như vậy…”

Dường như tư duy của anh ấy rất hỗn loạn, trên mặt lộ vẻ đau khổ: “Cô ấy không yêu tôi, cô ấy đối với tôi, luôn luôn là nói bóng nói gió.”

“Cô… không phải cô ấy.”

Nhìn thấy tâm tình của Giang Nghiễn vốn đã ổn định, lại bắt đầu d.a.o động, tình thế cấp bách, tôi mềm giọng.

“Giang Nghiễn, anh đối xử với em như thế này sao?”

Toàn thân Giang Nghiễn cứng nhắc, trong mắt tràn ngập hơi nước mù mịt.

Tôi tàn nhẫn nói: “Bỏ tay anh ra!”

Giang Nghiễn giống như bị bỏng, nhanh chóng nới lỏng tay.

Bầu không khí trong lành đột ngột tràn vào phổi tôi.

Giang Nghiễn dựa vào tường, cúi thấp đầu.

Nhắm mắt lại.

Góc nghiêng điển trai như ẩn như hiện.

Trên mặt có vài vết m á u, sau khi bị người ta làm nhục, cảm giác vỡ vụn khó hiểu.

Tôi ho lên, giọng khản đặc.

“Giang Nghiễn, quay trở về trên giường đi, đừng để em lặp lại lần thứ hai.”

Môi anh ấy run run: “Được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể dùng cách gì, nghe lời là được.

Anh ấy quỳ xuống bên cạnh giường, cơ thể từ từ hạ xuống, hô hấp rối loạn.

Tôi nhìn đôi tai đỏ bừng của Giang Nghiễn.

Cổ và xương quai xanh cũng đã nhuộm một mảng đỏ.

Nhìn ra được, Giang Nghiễn rất khó chịu.

Nhưng vì tôi đang ở đây, anh ấy thà cắn chặt răng, không phát ra một tiếng nào, cũng nhất định không để cho tôi nhìn ra manh mối.

Trong lòng tôi rối tinh rối mù.

Cẩn thận tìm kiếm chiếc cà vạt của anh ấy.

Tôi nhẹ nhàng nhấc phần thân trên của anh ấy lên, thành kính nhìn vào mặt của anh ấy, trong mắt vừa khôn ngoan vừa mù mờ.

“Đừng động.” Tôi thì thầm ra lệnh.

“Quỳ xuống, em sẽ cởi cà vạt cho anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-8.html.]

Hơi thở nóng bỏng của Giang Nghiễn phả vào mu bàn tay tôi, bất cứ nơi nào đầu ngón tay lướt qua, đều truyền đến cảm giác nóng bỏng.

Tôi tắt đèn.

Chiếc cà vạt biến thành ràng buộc giữa đôi bàn tay anh ấy và đầu giường, để tránh việc anh ấy không kiềm chế được, làm tổn thương tôi.

“Hoà Hoà… Hoà Hoà…”

Anh ấy ngẩng cổ lên, hiện ra vẻ mặt cầu xin.

Nhìn dáng vẻ bất lực của anh ấy, tôi đột nhiên nảy sinh một chút cảm giác khó chịu.

Cúi người nằm sấp trên người anh ấy, nhẹ nhàng cắn vào môi của Giang Nghiễn.

“Giang tiên sinh, thuận theo em đi.”

“Không…”

Anh ấy nhắm mắt, gần như lẩm bẩm: “Muốn Hoà Hoà…”

Tôi cong môi: “Em chính là Hoà Hoà, Hoà Hoà yêu anh.”

Anh ấy giống như bị tôi mê hoặc, yên tĩnh, không nói lời nào.

Lúc đầu, Giang Nghiễn rất nghe lời.

Trong đêm tối, hơi thở gấp gáp và dồn nén của anh ấy thật thu hút.

“Hoà Hoà, cứu anh, đừng như thế…”

“Đừng gì cơ?”

Tôi ác ý trêu chọc anh ấy, tiếp tục ở trên người anh ấy gây rắc rối.

Tuy nhiên ưu thế đã bị đảo ngược vào lúc chiếc cà vạt bị lỏng.

Con thú bị lí trí kiềm chế, cuối cùng cũng thoát ra khỏi lồng.

Tôi bắt đầu sợ hãi: “Giang Nghiễn… Tên khốn nhà anh, anh quay đi đi, đừng chạm vào em…”

Đáng tiếc, anh ấy đều không nghe thấy gì cả.

Trong đêm tối, tiếng chuông trong trẻo biến thành khúc nhạc dạo đầu để con quái vật chiến đấu.

Vào đêm khuya không bóng người, chiến trường sục sôi tùy ý mà đến, càng ngày càng khốc liệt, muốn lấy tính mạng con người.

Tôi không có cách nào nói đạo lí với một con thú đã mất đi lí trí.

Chỉ có thể bị anh ấy tùy ý cướp đoạt, cắn xé.

Sau đó… Đầy những dấu vết của anh ấy.

Thật là đòi mạng mà.

Đến rạng sáng, cuối cùng tôi cũng một chân đạp con quái thú phát điên này đi, lấy quần áo quấn lên người, chạy trốn đi.

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

  • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

    Sayy 3 tháng trước · Trả lời

Loading...