Thư Tình - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:19:13
Lượt xem: 378

Tất cả mọi người lặng ngắt không tiếng động…

Trước sự chứng kiến của mọi người, tôi chắn Giang Nghiễn ở phía sau mình, dáng vẻ như chịu phải ủy khuất.

Dưới lòng bàn tay, là cổ tay không có nhiệt độ của Giang Nghiễn.

Bởi vì đau, đang nhè nhẹ run lên.

Chỉ vì trước khi kết hôn tôi nói một câu: “Tôi muốn một cuộc sống sung túc.”

Đêm nay Giang Nghiễn đang cố gắng hết sức để đàm phán thương vụ này.

Ý cười trên mặt Tống Kinh Bình dần dần biến mất, anh ta lau nước trên vai, u ám hỏi:

“Vạn tiểu thư, không phải cô ghét nhất Giang Nghiễn sao? Bây giờ cô lại giả vờ như thế làm gì?”

Cái chạm nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay lúc này thật là chân thực.

Cho dù không nhìn thấy Giang Nghiễn, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự cứng nhắc của anh.

Tôi rút khăn giấy, đơn giản quấn miệng vết thương của anh ấy lại, nói:

“Đây đều là sở thích của vợ chồng chúng tôi, anh đến cả một người ở bên cũng đều không có, thì hiểu sao được?”

Sắc mặt Tống Kinh Bình u ám: “Vạn Hòa cô…”

Khoảnh khắc này, tôi nhớ lại kiếp trước, sau khi Giang Nghiễn c h ế t, Tống Kinh Bình đã dùng những từ ngữ dơ bẩn để miêu tả anh ấy, ngay lập tức nhặt đồ lên, đem tất cả đồ vật có thể đập, đều đập hết.

Vài phút sau, trên đầu Tống Kinh Bình toàn là súp trứng và rong biển, trên mặt đầy vết bẩn.

Lúc tôi kéo Giang Nghiễn từ khách sạn đi ra, trời đang mưa phùn.

Mưa xuân như dầu, yên ả không tiếng động.

Tôi vẫn đắm chìm trong niềm vui được sống lại, đột nhiên Giang Nghiễn rút tay ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Được rồi, không còn ai đâu.”

Tôi quay đầu, bắt gặp đôi mắt đẹp và lạnh lùng của anh ấy, sững sờ trong giây lát.

Thật khó để tưởng tượng, vào lúc này, anh ấy đã lặng lẽ viết thư tình cho tôi.

Giang Nghiễn tránh né ánh mắt của tôi, lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn còn một cuộc họp, cô về trước đi.”

“Tôi không đi.”

“Vạn Hòa, hôm khác lại cùng tôi cãi nhau, được không? Tối nay, tôi… Quá mệt rồi.”

Anh ấy đứng dưới cơn mưa phùn.

Ngũ quan tinh xảo nổi bật ẩn trong bóng tối.

Đôi mắt ảm đạm.

Khóe miệng và cằm dính vết m á u khiến cho anh ấy giống như một người đẹp mắc bệnh.

Tôi cầm tay anh ấy, không nhịn được, lặng lẽ đỏ mắt.

Lại mở miệng, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào:

“Giang Nghiễn, em sẽ không cãi nhau với anh nữa.”

“Tay anh bị thương rồi, đi bệnh viện cùng em có được không?”

Anh ấy đột nhiên ngước mắt lên, không thể tin được nhìn vào mắt tôi, đáy mắt hiện lên một tia giằng xé.

Rất nhanh, lại trở nên vắng lặng.

“Hòa Hòa, lần này cô lại muốn hành hạ tôi như thế nào nữa?”

“Muốn xát muối vào vết thương của tôi sao?”

Kiếp trước tôi đối với Giang Nghiễn, không được tốt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-2.html.]

Anh ấy điềm tĩnh hướng nội, tính tình tẻ nhạt, lại là nghe theo lời của ân sư mới cưới tôi.

Trong tiềm thức tôi nghĩ rằng, anh ấy chán ghét tôi.

Trong những năm tiếp theo, vợ chồng chúng tôi sống không hòa thuận.

Cho đến khi anh ấy c h ế t, tôi mới hoảng sợ nhận ra, tình cảm của mình dành cho anh ấy, đã thấm sâu vào tận xương tủy.

Gió đêm khiến người ta có chút choáng váng.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, khóc to ôm lấy cánh tay anh ấy.

“Giang Nghiễn, anh đừng c h ế t có được không…em sợ…”

Người đàn ông cực kỳ thờ ơ với tôi lúc nãy, đột nhiên biểu cảm cứng nhắc, sự tĩnh lặng trong mắt anh ấy nhất thời tan biến.

Cuối cùng anh ấy vẫn hoãn lại cuộc họp.

“Đừng khóc, tôi đi cùng cô.”

Quá trình bác sỹ xử lí vết thương, Giang Nghiễn đều không nói gì.

Bởi vì trong suốt quá trình, tôi đều lo lắng hỏi bác sĩ, không biết có để lại di chứng gì không, nói rồi lại nói, tôi đột nhiên mất bình tĩnh.

Ở kiếp trước sau khi Giang Nghiễn c h ế t, tôi vì không muốn để anh ấy bị mắng, chạy đông chạy tây, chịu rất nhiều sự khinh thường và tủi nhục.

Rốt cuộc, những lỗi lầm đều không thể sửa chữa được.

Ánh mắt của Giang Nghiễn, từ đầu đến cuối đều dán lên trên gò má tôi, không biết đang nghĩ cái gì.

Bác sỹ xử lí vết thương xong, tháo găng tay ra, quay sang Giang Nghiễn:

“Giang tiên sinh, vết thương của anh không quá nặng… Nhưng vợ anh có vẻ quá hoảng sợ rồi.”

Sắc mặt Giang Nghiễn cứng nhắc, âm thầm đáp lời:

“Xin lỗi, là lỗi của tôi. Gần đây tôi và cô ấy thường xuyên cãi nhau.”

Bác sỹ sáng tỏ, nói đùa: “Đừng bắt nạt người ta, nhìn ra được cô ấy khá dính anh đấy.”

Giang Nghiễn lặng lẽ che đi dấu răng tôi cắn anh ấy trong lúc cãi nhau, khẽ nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc từ bệnh viện ra ngoài, hai mắt tôi đều đã sưng tấy.

Tôi ôm lấy bàn tay quấn băng gạc của anh, có c h ế t cũng không chịu buông tay.

Thư kí của Giang Nghiễn dừng xe phía trước, có chút khó xử: “Giang tổng, cuộc họp tối nay…”

Trời đã gần khuya, cường độ công việc như này, chẳng trách sau này Giang Nghiễn sẽ bị bệnh tật trói buộc.

Tôi như bị kinh sợ, trốn bên cạnh Giang Nghiễn.

“Em sợ ngủ một mình…”

Vẻ mặt Giang Nghiễn ngơ ngác, ánh mắt sâu thẳm: “Hòa Hòa, cô… Biết mình đang nói cái gì không?”

Trước ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không dựa sát anh ấy, huống chi là… Làm nũng với anh ấy.

Tôi vùi đầu vào lòng anh ấy, như thể nếu anh ấy không cùng tôi về nhà, tôi sẽ không buông ra.

Cuối cùng Giang Nghiễn vẫn phải thuận theo ý tôi.

Chiếc Rolls-Royce bình ổn đi vào khu biệt thự.

Màn đêm yên tĩnh, tôi nhìn thấy tòa biệt thự quen thuộc, sự hoảng loạn trong lòng mới dần dần bình tĩnh lại.

Giang Nghiễn vẫn còn sống, chúng tôi… Về nhà rồi.

Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp của Giang Nghiễn, đang tính toán trong lòng, nên làm cách nào mới có thể nhắc nhở anh ấy đề phòng một số người.

Lúc đi ngang qua cửa, đột nhiên có người từ bên cạnh gọi tôi.

“Hòa Hòa, không phải em nói, sẽ cùng anh tổ chức sinh nhật sao?”

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

    • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

      Sayy 3 tháng trước · Trả lời

      Loading...