Thư Tình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:37:07
Lượt xem: 1,164

Người đó đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng trắng lạnh lẽo rọi sáng một nốt ruồi ở khóe mắt.

Chiếc mũ trùm đầu rơi xuống, hiện ra một gương mặt quyến rũ và xinh đẹp.

Là trúc mã của tôi, Tống Huyền.

Cũng là người thân ở bên tôi đến cuối cùng ở kiếp trước.

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra, tối nay tôi đã đồng ý sẽ trở về gặp anh ta.

Nhưng vì Giang Nghiễn bị thương, nên mới trì hoãn đến bây giờ.

Khoảnh khắc Giang Nghiễn nhìn thấy anh ta, toàn bộ cơ thể anh cứng nhắc.

Lạnh lùng buông tay tôi ra.

Tiêu rồi…

Anh ấy lại hiểu nhầm rồi…

Kiếp trước tôi đã đọc thư tình của anh ấy.

Cho nên biết được, Giang Nghiễn vẫn luôn hiểu nhầm rằng tôi thích Tống Huyền.

Tôi muốn giải thích, nhưng Giang Nghiễn lạnh lùng tránh né sự đụng chạm của tôi.

“Tôi còn có cuộc họp, về nhà trước đây.”

“Giang Nghiễn…”

Không đợi tôi đuổi theo anh ấy, Tống Huyền đã kéo tôi lại, dịu dàng nói:

“Hòa Hòa, bánh kem đã chuẩn bị xong rồi, lên xe cùng anh đi.”

Nhìn bóng dáng Giang Nghiễn rời đi, trong lòng tôi vô cùng lo lắng.

“Tống Huyền, sinh nhật của anh không phải hôm nay! Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì vậy?”

Nụ cười của Tống Huyền cứng nhắc, “Anh không thể chịu đựng được việc anh ta lạnh lùng với em… Hôm nay em làm sao vậy?”

Tôi không có tâm trạng giải thích với anh ta, rút tay ra: “Tin tức tôi cần đâu?”

Ánh mắt Tống Huyền có chút mờ mịt: “Giang Nghiễn không hề cảm kích, vì sao em vẫn muốn giúp anh ta?”

Kiếp trước, tôi lo sợ Giang Nghiễn làm ăn thua lỗ.

Sau đó nhờ Tống Huyền điều tra tư liệu về Tống Kinh Bình, lén lút đặt ở dưới gối của Giang Nghiễn.

Giang Nghiễn có lẽ không xem, sau cùng bị người ta tính kế, thua thảm hại.

Sống lại lần nữa, tôi nhất định phải tự tay giao cho anh ấy.

Tống Huyền đưa tư liệu cho tôi, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Hòa Hòa… tối nay anh đau bụng, em có thể ở cùng với anh được không?”

Những lời anh ta nói, đều giống hệt như những lời nói kiếp trước.

Kiếp trước, tôi nhìn sắc mặt của Tống Huyền nhợt nhạt, sợ hãi đến mức đi đến bệnh viện cùng anh ta cả đêm.

Kết quả bác sĩ nói với tôi: “Chỉ là đói thôi, không có việc gì, ăn một chút vào sẽ ổn thôi.”

Vì thế, tôi hất tay Tống Huyền ra, bất lực nói: “Anh tìm chút gì ăn đi, tôi vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.”

Nói xong vội vàng đi vào trong nhà.

Tôi vốn nghĩ, Giang Nghiễn ở đây, trong nhà có lẽ đã bật đèn.

Kết quả một mảnh tối đen như mực.

Ánh sáng mờ ảo từ trong phòng sách tỏa ra.

Tôi dựa vào trí nhớ đi đến cửa phòng sách.

Nhìn thấy hình bóng của Giang Nghiễn.

Anh ấy không họp, mà là cúi đầu viết gì đó trên giấy.

Bóng dáng có chút cô đơn.

Có một vài vết m á u thấm ra băng quấn.

Giang Nghiễn cũng không cảm nhận ra.

Tim tôi chợt thắt lại, tôi đẩy cửa đi vào.

“Giang Nghiễn, anh đang làm gì vậy?”

Người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ giật mình, bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy tôi.

Tôi lao tới, giật cây bút trong tay anh ấy, mắng: “Anh không cần tay của mình nữa sao?”

Có lẽ anh ấy không nghĩ tới, tối nay tôi vẫn sẽ quay lại.

Sau một thoáng kinh ngạc, anh ấy che đi những gì đã viết, không để lại dấu vết gì, nhìn tôi không nói một lời.

Tôi phát cáu rồi: “Anh có não không vậy?”

“Lời bác sỹ nói anh quên hết rồi à!”

“Tay quan trọng hay là công việc quan trọng?”

“Rốt cuộc anh có đem những lời em dặn để vào trong lòng không vậy…”

Sau một loạt câu hỏi của tôi, Giang Nghiễn lộ ra vẻ mặt trống rỗng hiếm thấy.

“Xin lỗi.”

Đột nhiên anh ấy xin lỗi tôi: “Tôi… không nghĩ tới cô sẽ quay lại.”

Tôi nghẹn lại, không thể mắng thêm lời nào nữa.

Anh ấy sợ, đêm nay tôi sẽ ở cùng Tống Huyền…

Tôi mềm lòng, cẩn thận thay băng cho anh ấy.

“Em cùng Tống Huyền không có quan hệ gì… Giang Nghiễn, người em thích là anh.”

Hơi thở trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên rất nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-3.html.]

Giang Nghiễn ngoảnh mặt đi, đợi tôi băng bó xong, thu dọn những đồ còn sót lại, đứng dậy rời đi.

Giống như đang chạy trốn điều gì đó.

Tôi lao tới chắn trước mặt anh ấy, lần đầu tiên tỏ tình, giọng nói cũng đều run rẩy:

“Giang Nghiễn… Em, em nói là em thích anh.”

Màn đêm tĩnh lặng.

Đôi mắt của Giang Nghiễn sâu thẳm không thấy đáy.

Giọng anh ấy khàn khàn: “Hòa Hòa, hôm nay dừng ở đây thôi. Gây rắc rối vậy đủ rồi, đi ngủ thôi.”

Anh ấy vẫn không tin tôi.

Tôi từ trong túi lấy ra tập tài liệu vừa lấy được từ Tống Huyền, đưa cho anh ấy.

“Đây là tư liệu của Tống Kinh Bình, em hi vọng anh có thể thắng được anh ta.”

Ánh mắt của Giang Nghiễn rơi vào tập tư liệu dày cộp đó, đáy mắt thoáng qua một tia tự ti cười khổ.

Tôi không chờ được phản ứng như trong dự đoán.

Kéo lấy tay áo của anh ấy hỏi: “Tại sao anh lại không tin em?”

Lẽ nào chỉ có… sử dụng một số mánh khóe, mới có thể khiến cho anh ấy thẳng thắn với tâm ý của bản thân.

Tôi nghiến răng, đỏ mặt cởi dây buộc váy, sau đó run rẩy ôm lấy anh ấy.

“Em đối với anh là thật lòng.”

Trong bóng tối, toàn thân Giang Nghiễn căng thẳng.

Một loại ái muội nhàn nhạt nảy sinh trong bóng tối.

Bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, cùng với tiếng vải bị xé rách, toàn thân tôi ớn lạnh.

Sau đó, tôi bị Giang Nghiễn ấn lên ghế sofa.

Đáy mắt anh ấy đều là màu đen nồng đậm, tay nhéo chặt cằm tôi, nhỏ giọng nói: “Hòa Hòa, cô vì anh ta, bằng lòng làm tới mức này…”

Anh ấy hình như tức giận rồi.

Nước mắt tôi trào ra: “Giang Nghiễn, em đau…”

Anh ấy cười lên một tiếng, không có sự ấm áp trong lời nói: “Dám lừa tôi, cô đáng bị đau…”

Toàn thân tôi run rẩy, nắm chặt lấy áo sơ mi của anh ấy: “Em không có…”

Anh ấy dường như bị tôi chọc giận, bàn tay thô ráp bóp lấy cổ mảnh khảnh của tôi, từng câu từng chữ nói: “Tài liệu kia, toàn bộ là giả.”

“Hòa Hòa, cô muốn tôi dựa theo đó mà làm, sau đó c h ế t trong tay Tống Kinh Bình sao?”

“Như vậy, cô và Tống Huyền có thể ở bên nhau, đúng không?”

Tôi bị sốc bởi lời nói của anh ấy.

“Anh đang… nói cái gì…”

“Tống Huyền là em trai cùng cha khác mẹ của Tống Kinh Bình, Hòa Hòa, cô không phải là vẫn luôn biết sao?”

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

Thành thật mà nói.

Kiếp trước tôi đến lúc c h ế t, chưa từng biết đến mối quan hệ này.

Nghĩ đến điều đó, sắc mặt tôi tái nhợt.

Hóa ra kiếp trước, cái c h ế t của Giang Nghiễn, ngoài mưu kế của Tống Kinh Bình ra, vẫn còn một phần…

Là anh ấy nghĩ rằng tôi muốn anh ấy c h ế t.

Nước mắt không kìm được trào ra, tôi không quan tâm đến sự tức giận của Giang Nghiễn, gắt gao ôm anh ấy.

“Xin lỗi… Giang Nghiễn, em xin lỗi.”

Giang Nghiễn trào phúng cười: “Đủ rồi… diễn nhiều quá rồi, không thật chút nào đâu.”

“Nhân lúc tôi còn có thể kiềm chế được, rời khỏi tôi đi.”

Tôi gắt gao nắm lấy áo sơ mi của anh ấy, khớp xương đều trắng bệch.

“Em không đi.”

“Em nói rồi, vĩnh viễn sẽ không rời xa anh.”

Áp suất không khí trong phòng giảm xuống.

Có một loại yên bình trước cơn bão.

Giang Nghiễn dường như muốn ngay lập tức g.i.ế.c tôi.

“Cô nghĩ rằng tôi thật sự không dám làm gì cô sao?”

Tôi lặng lẽ ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Có thể thấy được sự cố chấp cùng điên cuồng đang dần dần hình thành trong mắt anh ấy.

Tôi rùng mình, không sợ c h ế t ôm lấy cổ anh ấy.

Thì thầm: “Chồng à… em lạnh quá, vào phòng ngủ có được không?”

Giây tiếp theo, tôi bị anh ấy thô bạo ấn xuống ghế sofa.

Cơ thể nóng bỏng rắn chắc của Giang Nghiễn nhốt tôi vào một góc nhỏ.

Mạnh mẽ xâm chiếm các giác quan của tôi.

Một giọng nói lạnh lùng khó hiểu vang lên:

“Hòa Hòa. là cô bắt đầu trước.”

“Nếu như cô muốn chạy trốn, tôi sẽ tự tay g.i.ế.c cô.”

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

  • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

    Sayy 3 tháng trước · Trả lời

Loading...