Thư Tình - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:28:15
Lượt xem: 965

Lần này ngủ rất say.

Tôi từ trong cơn mê ngủ mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc Van đang di chuyển.

Mùi dầu diesel nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Một bàn tay to chậm rãi vuốt tóc tôi, giọng nói lạnh lùng của Tống Huyền truyền đến:

“Tống Kinh Bình và Giang Nghiễn bên đó, cử người trông chừng bọn họ.”

“Chó cắn chó, tối nay hai bọn họ ai đều cũng không thể sống.”

Tôi mất một lúc mới có phản ứng, nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Tôi thế nào lại ở cùng với Tống Huyền?

Thấy tôi mở mắt, Tống Huyền lộ ra nụ cười dịu dàng.

“Em tỉnh rồi?”

“Chuyện em có thai, sao không nói sớm với anh?”

Tôi rùng mình, hất mạnh tay anh ta ra, rúc vào một góc.

“Sao tôi lại ở đây?”

Nửa khuôn mặt Tống Huyền ẩn trong bóng tối, dùng giọng điệu lười nhác: “Giang Nghiễn thật sự đã cẩn thận tính toán. Nếu không nhờ có chú Tào, cùng với đứa con gái bệnh nặng sắp c h ế t của ông ta.”

“Không phải vậy thì anh muốn gặp được Hòa Hòa, thật sự rất khó…”

Thấy tôi cảnh giác nhìn anh ta, Tống Huyền đột ngột nắm lấy cằm tôi, kéo qua.

Cười ác độc: “Bởi vì tên khốn Giang Nghiễn kia, em lại dám vứt bỏ anh, Hòa Hòa, em đoán xem anh sẽ trừng phạt em như thế nào đây?”

Một cơn buồn nôn ập tới.

Tôi ôm bụng, bắt đầu nôn ói.

Sắc mặt Tống Huyền u ám, hét lớn:

“Dừng xe.”

Cửa xe mở ra.

Bầu không khí mát lạnh tràn vào trong xe.

Tôi chạy nhanh xuống xe, tôi bám vào lan can đường nôn mửa đến choáng váng.

Lúc này, ánh đèn của Vạn gia ở xa xa biến thành những điểm sáng nhấp nháy.

Gió thổi, lá rừng xào xạc.

Tôi nhìn quang cảnh trước mắt, hai chân mềm nhũn.

Lại là ngọn núi này.

Kiếp trước, Giang Nghiễn vùi thân ở đây.

Tôi đã đi dọc con đường này không biết bao nhiêu lần, cho dù nhắm mắt lại, tôi cũng có thể nhớ ra từng cành cây ngọn cỏ trước mặt.

“Giang Nghiễn đâu?”

Tôi túm lấy Tống Huyền, điên cuồng gào thét:

“Giang Nghiễn đang ở đâu?”

Tống Huyền cười lạnh: “Có lẽ, bây giờ anh ta đang cùng anh trai anh đấu đến một mất một còn rồi.”

“Lúc anh ta đi đến Hồng Môn Yến của anh trai anh, hẳn đã nghĩ đến, tối nay sẽ phải ở lại đó rồi.”

Toàn thân tôi run rẩy, đột nhiên nhớ đến cuộc gọi sáng nay.

Giống như bị ai đó bóp cổ.

“Hòa Hòa, có thể chúc anh sinh nhật vui vẻ không?”

“Anh thật không hiểu lãng mạn gì cả! Em vì tối nay, đã chuẩn bị rất lâu!”

“Không đợi được nữa.”

“Không nói, đợi đến tối nay.”

Tôi che miệng, dần dần co người lại.

Giang Nghiễn nghĩ rằng anh ấy không thể sống sót để quay lại.

Lông mày anh ta rủ xuống, thương xót nói: “Sau đêm nay, nguyên khí của Tống gia sẽ tổn hại nghiêm trọng, chỉ còn lại anh dẫn dắt một đám phế vật vô dụng đó, nhưng có thể khiến em c h ế t cùng anh, cũng khá tốt… Vạn Hòa.”

Tiếng hét chói tai của Tống Huyền vang vọng trong hang động.

Tôi nhân lúc anh ta đang nói nhảm, nhặt một hòn đá đập mạnh vào trán tài xế.

Tài xế ngã lăn ra đất.

Tôi chui vào trong xe, ý đồ muốn nắm lấy vô lăng.

Tuy nhiên toàn bộ đèn trong xe ngay lập tức sáng lên.

Thắp sáng khu vực xung quanh như ban ngày.

Cuối cùng tôi vẫn bị Tống Huyền túm tóc, kéo xuống xe.

Trong mắt anh ta tràn ngập sự tàn ác, giận giữ cười: “Hòa Hòa, vì sao em không nghe lời?”

“Rõ ràng em thích anh nhất, vì sao lại để tên khốn đó vứt bỏ đồ chơi anh tặng?”

Dưới cái nhìn sợ hãi của tôi, Tống Huyền nhếch mép cười: “Không có nó, anh không thể nhìn thấy em.”

Một cảm giác ớn lạnh lan khắp cơ thể tôi.

Anh ta… trong mắt con gấu…

Lắp camera giám sát!

Kiếp trước, mỗi đêm tôi đều ôm nó ngủ.

Tôi hung dữ gầm lên: “Vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi chưa bao giờ làm hại anh!”

Tống Huyền ngơ ngác, bật cười: “Anh chưa từng nói em hại anh, anh không hận em, anh yêu em…”

“Đáng tiếc, em lại phản bội anh, trong bụng còn mang nghiệt chủng, cho nên c h ế t cùng anh, được không?”

“Anh là một tên điên…”

Đột nhiên có người từ xa chạy tới.

“Tiểu Tống tổng! Bên kia xảy ra chuyện rồi!”

“Hoảng cái gì?”

Giọng người đàn ông trở nên run rẩy: “Tống tổng c h ế t rồi! Giang Nghiễn vẫn còn sống.”

Tống Huyền cười lớn: “Anh ta sẽ không nghĩ rằng, Tống Kinh Bình c h ế t rồi, thì mọi chuyện đều êm đẹp chứ? Vẫn còn có một cơn sóng ngu ngốc, đang chờ đợi g i ế t c h ế t Giang Nghiễn.”

Người kia đưa ra một bức ảnh.

Giang Nghiễn bị thương, trước n.g.ự.c dính đầy m á u, cúi đầu quỳ xuống dưới đất.

Tôi vùng vẫy dữ dội đứng lên.

Khẩn trương nắm lấy tay Tống Huyền: “Tôi cầu xin anh, đừng g i ế t anh ấy!”

Tiếng khóc hèn mọn của tôi vang vọng khắp núi rừng.

Tống Huyền vô cảm nhìn tôi, dường như nghĩ ra chuyện gì thú vị.

Tống Huyền đỡ tôi dậy, đưa điện thoại của mình cho tôi.

“Chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

Tôi cầm lấy điện thoại, ấn 110.

Tống Huyền nói: “Rắc rối khá lớn. Cảnh sát toàn bộ đều ở bên đó, mạng của Giang Nghiễn, có lẽ vẫn có thể cứu được.”

“Đương nhiên, em cũng có thể báo cảnh sát, dẫn bọn họ qua bên này.”

“Nhưng anh dám đảm bảo, vào lúc em gọi điện thoại, Giang Nghiễn sẽ c h ế t rất khốn khổ.”

Tôi sững sờ, bên tai vang lên tiếng cảnh sát: “Chào bạn, 110, có thể giúp gì cho bạn?”

Gió thổi gào thét giữa khe núi, khiến cho đầu tôi phát đau.

Tôi cứng rắn cắn môi, nhìn chằm chằm Tống Huyền.

Rõ ràng là hy vọng sống sót, lúc này lại bị dập tắt ngay trước mắt.

Tống Huyền cười lớn giật lấy điện thoại trong tay tôi, cúp máy.

“Anh lừa người…” Tôi túm lấy cổ áo của Tống Huyền tức giận hét lớn.

Tống Huyền cười nói: “Em có thể không tin, cùng lắm thì chính là anh lừa em, Hòa Hòa, em có dám lấy tính mạng của Giang Nghiễn và em ra đặt cược không?”

Tôi… Không dám.

Tống Huyền bóp mặt tôi: “Hòa Hòa, cho em lựa chọn thứ hai, gọi điện thoại cho Giang Nghiễn, nói gì đó… Suy cho cùng sau khi em nói, sẽ không gặp lại nữa rồi.”

Xung quanh đều yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng gió thổi, vô tình lướt qua tóc tôi.

Tôi hung dữ hất tay Tống Huyền ra.

“Anh là thằng khốn!”

Anh ta mỉm cười, nòng s ú n g chĩa vào trán tôi.

“Ngoan, chọn cái nào? Cảnh sát hay Giang Nghiễn? Em c h ế t hay… Giang Nghiễn c h ế t?”

Tôi thở dốc, trước mắt tối đen, toàn thân run rẩy.

Hóa ra kiếp trước, tôi bị tai nạn xe, cũng là do Tống Huyền gây ra.

Trong mắt anh ta, tôi phải là một con búp bê nghe lời.

Nếu như không thuận theo ý nghĩ của anh ta, hậu quả chính là cái c h ế t.

Rất lâu sau, tôi nhắm mắt lại, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

“Tôi gọi cho Giang Nghiễn.”

Nụ cười của Tống Huyền đông cứng ở khóe môi: “Vậy thì gọi đi, nhớ rằng giấu đi cảm xúc, nếu để anh ta phát hiện ra điều gì đó không ổn, cảnh sát tới… Em biết hậu quả rồi đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-15.html.]

Tôi bấm số điện thoại.

Nhạc chuông vui vẻ từ trong ống nghe điện thoại truyền tới.

Chính là âm thanh tôi tự mình đổi cho Giang Nghiễn.

Lần này, tôi đợi rất lâu.

Điện thoại mới kết nối.

Giọng nói Giang Nghiễn có chút không ổn định: “Hòa Hòa, sao vậy? Tối nay anh sẽ về nhà.”

Tôi đứng trong cơn gió lạnh, mím chặt môi.

Lau đi những giọt nước mắt.

S ú n g dí vào sau đầu tôi.

Cạch cạch, tôi nghe thấy tiếng s.ú.n.g được nạp đạn.

Mãi đến khi Giang Nghiễn gọi tên tôi nhiều lần, tôi mới nghiến răng, cười nói: “Giang Nghiễn, sinh nhật vui vẻ.”

Đối phương ngừng một lúc, cười nhẹ: “Không phải nói là đợi đến tối sao?”

Tôi nhếch miệng, hít một hơi thật sâu: “Không đợi nữa! Em là một người thiếu kiên nhẫn!”

“Vậy quà tặng thì sao?”

Tống Huyền túm lấy tóc tôi, kéo về phía sau,

Tôi thở hổn hển, giọng run run: “Không có.”

“Em vẫn chưa chuẩn bị quà gì.”

“Ngay cả bánh gato cũng chưa mua.”

Giang Nghiễn ngừng lại: “Có phải em nên bồi thường gì đó cho anh không?”

Thật lâu sau, tôi nhắm mắt lại:

“Vậy thì em cho anh nửa tiếng để về nhà. Nếu như anh về muộn, em sẽ không vui đâu.”

“Được, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, nếu như sợ tối, thì mở đèn lên.”

“Giang Nghiễn.”

“Ừm.”

“Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

Sau khi màn hình nhấp nháy mấy lần, chìm vào bóng tối.

Tôi cuộn người lại, khóc lớn.

Tống Huyền giật lấy điện thoại của tôi, ném nó xuống vách đá.

“Lên xe.”

Lòng tôi nguội lạnh như tro, sau khi lên xe, dù Tống Huyền có nói cái gì, tôi đều không đáp lại anh ta nửa lời.

Tống Huyền bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của chúng tôi.

Nghe anh ta kể lại, tôi mới biết, anh ta hiểu lầm tôi, đến mức thái quá.

Dù tôi đưa cho anh ta một túi đồ ăn vặt, Tống Huyền đều nhầm tưởng rằng tôi thích anh ta.

Sự im lặng của tôi cuối cùng cũng khiến cho Tống Huyền tức giận.

Anh ta phát điên rồi.

Giọng điệu vừa khẩn thiết vừa đáng sợ, vừa cắn vừa gặm môi tôi.

“Hòa Hòa, c h ế t cùng với anh, có được không? Chúng ta chôn chung…”

Hai mắt tôi nhắm lại, đã mất đi sức sống.

Tôi không muốn c h ế t trong lòng đất.

Giang Nghiễn nhìn thấy sẽ phát điên.

Nếu như tôi đã định trước đêm nay phải c h ế t, vậy thì cứ giống như kiếp trước, ngã xuống, xương cốt không còn nguyên vẹn.

Lúc chúng tôi đi đến lối vào của một đường hầm, tôi đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay lái.

Tiếng phanh xe chói tai vang vọng khắp bầu trời đêm.

Chiếc xe rung lắc, lao về phía hàng rào bên đường.

Thế giới biến thành ánh sáng bóng tối lay động.

Tiếng hét giận giữ của Tống Huyền, tiếng mắng mỏ kinh hãi của tài xế, tiếng còi xe nối tiếp nhau, ánh đèn xe trộn lẫn vào nhau.

Ngay lập tức lấp đầy mọi giác quan của tôi.

Ầm!

Âm thanh va chạm lớn vang vọng khắp bầu trời.

Tiếng ù tai lấn át tất cả.

Chiếc xe bị thứ gì đó chặn lại.

Sau một thời gian ngắn ngạt thở, tôi bình phục trở lại, khát vọng sống sót mãnh liệt khiến tôi cố gắng đẩy cửa xe.

Đột nhiên có người cứng rắn giữ lấy cổ tay tôi.

Quay đầu lại, là Tống Huyền.

Một đoạn ống cắm vào n.g.ự.c anh ta.

M á u trộn lẫn bọt, từ trong miệng trào ra.

“Hòa Hòa, c h ế t cùng anh, được không?”

“Anh vì em, đi đến ngày hôm nay.”

“Vì em, hại biết bao nhiêu người… Em không thể vứt bỏ anh.”

Tôi nhìn sự cầu khẩn trong mắt anh ta.

Từng giọt nước mắt rơi xuống.

Tôi không nói gì.

Gỡ từng ngón tay của Tống Huyền ra, mở cửa xe, đờ đẫn bước ra ngoài.

Xung quanh rất sáng.

Ánh sáng xanh đỏ chiếu rọi khắp đồi núi.

Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương ồn ào đến mức tôi không thể xác định được phương hướng.

Tôi đi khập khiễng, bước lên phía trước xe.

Trong đó có một chiếc Roll Royce.

Chắn phía trước xe van.

Lúc này khói trắng bốc lên, thân xe hoàn toàn biến dạng.

“A…”

Tôi kêu lên giống như người câm, tiếng khóc ngắn ngủi.

Má u trên đầu chảy xuống, che mất một bên mắt tôi.

Tôi lao tới phía trước xe.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng tai nạn xe giống như kiếp trước.

Xe của Giang Nghiễn bị hỏng.

Cửa chỗ lái xe không thấy đâu.

Người cũng không thấy.

Kí ức đáng sợ ập tới, tôi theo bản năng chạy về phía vách đá.

Nhiều người vội vã lao tới, giữ lấy tôi.

Tôi khuỵu xuống, đầu gối bị trầy xước, như điên bò xuống núi.

Ngoại trừ tiếng khóc và tiếng gầm gừ khó nghe, tôi một từ cũng không nói ra.

Vì sao sống lại lần nữa, kết cục vẫn như vậy?

Giang Nghiễn lái xe, chặn đường đi ban đầu của xe van.

Anh ấy c h ế t thay tôi.

“Cứu người…”

“Cứu người…”

Tôi bối rối cầu xin, điên cuồng vùng vẫy trong vòng tay người khác.

Tiếng ù ù bên tai khiến đầu tôi phát đau.

Tiếng người ồn ào giống như rác rưởi, liên tục đổ hết vào trong tai tôi.

Tôi liên tục đào bới mặt đất, móng tay đều vểnh hết lên, trên mặt đất dính đầy m á u.

Mãi đến khi có người cứng rắn chạm vào vai tôi, ép tôi quay đầu lại.

Tôi mới nhìn thấy gương mặt dính đầy m á u của Giang Nghiễn, đang quỳ trước mặt tôi.

Hốc mắt anh ấy đỏ hoe, miệng mấp máy.

Nhưng tôi không nghe thấy gì.

Hàm răng tôi đang run, cánh tay đang run, toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy.

Giống như con quái vật hung dữ đáng sợ.

Mười đầu ngón tay đ.â.m vào m á u thịt của anh.

Giang Nghiễn ôm tôi vào lòng, xoa đầu tôi.

Rất lâu sau, tôi mới miễn cưỡng nghe thấy ý nghĩ của anh ấy.

“Hoà Hoà, ngủ đi, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

  • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

    Sayy 3 tháng trước · Trả lời

Loading...