Thư Tình - Chương cuối

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:42:21
Lượt xem: 1,052

Giấc ngủ này, tôi ngủ vô cùng khó chịu, những cơn ác mộng liên tục ập tới.

Lúc thì tôi đứng trong đám tang của Giang Nghiễn, lúc thì tôi nằm trong bùn đất lạnh lẽo.

Lúc thì lại thấy đôi mắt trống rỗng của Tống Huyền mở to, hung ác nhìn tôi.

Tôi bất lực vùng vẫy, sắp chìm vào những cơn ác mộng đáng sợ.

Cho đến khi, tôi đột nhiên nổi lên trên mặt nước.

Ánh đèn chói loá khiến tôi không mở mắt được.

Bên tai truyền đến âm thanh nhỏ giọt của thiết bị.

Xương giống như đứt ra thành từng đoạn.

Lúc Giang Nghiễn bước vào, tôi đang vịn vào lan can, cố gắng đi xuống.

Suýt nữa thì ngã vỡ đầu.

“Hoà Hoà!”

Anh ấy ném trái cây trên tay xuống, đỡ lấy tôi.

Tôi hoang mang ôm lấy anh ấy, bên tai truyền đến tiếng tim đập trầm ổn có lực.

Ác quỷ trong mơ lúc này mới dần dần rời đi.

Giang Nghiễn vỗ về xoa tóc tôi:

“Đừng lo lắng, Hoà Hoà, bồi dưỡng lại, chờ em khoẻ lên một chút.”

“Bố mẹ đều khoẻ, con… cũng khoẻ.”

“Chỉ có em…”

Giang Nghiễn cố gắng giấu đi sự run rẩy nhưng vẫn không giấu được.

Nước mắt lăn dài rơi xuống cổ áo tôi.

“Hoà Hoà, em nghĩ rằng, em c h ế t rồi anh vẫn có thể sống tiếp sao?”

Cổ họng tôi đau rát, vì trước đó la hét, dẫn đến dây thanh quản bị tổn thương.

Không thể nói được trong một thời gian.

Những ngày này, tôi ở phía sau Giang Nghiễn, không rời nửa bước.

Chỉ cần có một chút náo động, tôi bị doạ ôm chặt lấy Giang Nghiễn không buông.

Cuối cùng, anh ấy phải cùng tôi ngủ trên giường, ôm tôi chìm vào giấc ngủ.

Một tuần sau, tôi bắt đầu có thể nói chuyện.

Lúc này bệnh tình của tôi đã tốt lên rất nhiều.

Chỉ là nói vẫn chưa được lưu loát.

Mở điện thoại ra, tin tức Tống Huyền, Tống Kinh Bình lần lượt qua đời chiếm trọn tiêu đề.

Tống Huyền là bị tai nạn ô tô.

Tống Kinh Bình là mắc bệnh qua đời.

Trong một thời gian ngắn Tống gia sụp đổ.

Phía dưới người hâm mộ bày tỏ sự thương tiếc.

Sóng gió ẩn dưới sự bình yên, không ai hay biết.

Từ đó dính dáng đến rất nhiều vụ án cũ.

Tạm gác lại cho những bên liên quan điều tra và xử lí.

Không lâu sau khi vụ việc xảy ra, Giang Nghiễn đã thu mua lại toàn bộ sản nghiệp Tống gia.

Được xếp hạng trong top 10 người giàu có ảnh hưởng của năm.

Mọi nghi ngờ về Giang Nghiễn, một thời gian ngắn biến mất hoàn toàn không có tin tức.

Ở một khía cạnh, Giang gia đã trở thành một đế chế kinh doanh vừa khiêm nhường vừa to lớn.

Tôi thường ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồi ức về Tống Huyền, sẽ hiện lên vào một lúc nào đó.

Khiến thần kinh tôi căng thẳng.

Đối với những người xuất thân từ trại trẻ mồ côi như chúng tôi, ỷ lại vào cảm xúc, thường quan trọng hơn người bình thường.

Hồi ức về thời thơ ấu tươi đẹp, là thứ quý giá nhất của tôi.

Tống Huyền luôn luôn nói tôi phản bội anh ta.

Nhưng anh ta cũng phản bội tôi.

Tôi đã dọn dẹp di vật của Tống Huyền, trước khi Tống Huyền hoả táng, nhờ Giang Nghiễn gửi đến nhà tang lễ.

Những đồ vật nhỏ bé đó, cùng với ngọn lửa lớn, biến mất giữa đất trời.

Ngày xuất viện, thời tiết rất đẹp.

Tôi đang cáu kỉnh với Giang Nghiễn.

Vì lúc tôi hát chúc mừng sinh nhật anh ấy, giống như vịt kêu, lông mày Giang Nghiễn giãn ra, rất nhanh cúi thấp đầu xuống.

Tôi cảm thấy anh ấy muốn cười tôi.

Lúc thư kí lái xe đến đón tôi, tôi đang một tay giữ chiếc mũ lông trên đỉnh đầu, lạnh mặt đứng trong gió.

Thề rằng cả đời này sẽ không nói một câu nào với Giang Nghiễn nữa.

Đột nhiên, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Xin chào tiên sinh, cho hỏi đây có phải khăn tay anh đánh rơi không?”

Tôi và Giang Nghiễn đồng thời quay đầu.

Chỉ thấy một chị gái xinh đẹp, trong tay đang giơ lên chiếc khăn tay của Giang Nghiễn.

Anh ấy khách khí gật đầu: “Là của tôi, cảm ơn.”

Cô gái đỏ mặt, đang định lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy ánh mắt u ám của tôi, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Nói lời xin lỗi, rồi vội vàng rời đi.

Tôi mở cửa, bước lên xe.

Giang Nghiễn đuổi theo lên xe: “Hòa Hòa, tối nay em muốn ăn gì?”

Tôi âm dương quái khí bắt chước giọng điệu của anh ấy: “Ăn khăn tay, cảm ơn.”

Giang Nghiễn sửng sốt, sau đó quay mặt về phía cửa sổ, đưa tay che miệng.

Chỉ mấy phút sau, trong xe truyền tới giọng nói tức giận của tôi.

“Giang Nghiễn, anh còn dám lén cười!”

“Anh thử cười lần nữa xem!”

“Ừm, không cười nữa.”

“A a a không được cười…”

Lúc Giang Đoàn Tử được sinh ra, giống như một con khỉ.

Tôi không ngừng ôm mặt Giang Nghiễn, nhiều lần xác nhận: “Anh không phẫu thuật thẩm mỹ phải không?”

Tay trái Giang Nghiễn cầm bình sữa, tay phải đỡ sau lưng tôi.

Đôi mắt sâu thẳm khiến lòng người nở hoa.

“Hòa Hòa, bác sĩ nói con cần lớn lên mới đẹp.”

Giang Nghiễn đã học nuôi con nuôi còn tốt hơn tôi, một tháng đó, anh ấy chịu mệt nhọc chăm sóc Đoàn Tử.

Sau tháng đầu tiên, đứa trẻ lớn lên rất nhanh.

Trên mặt đã có thể mơ hồ thấy bóng dáng của Giang Nghiễn.

Trái tim treo lơ lửng của tôi, lúc này mới hạ xuống.

Chớp mắt, Đoàn Tử đã ba tuổi rưỡi rồi.

Sau khi tính toán thời gian, tôi và Giang Nghiễn ở kiếp trước, cũng chỉ sống được đến tuổi này.

Nghĩ lại những lời chế giễu Giang Nghiễn tràn ngập trên mạng, dường như đã xảy ra mấy đời rồi.

Tôi cứ nghĩ, thư tình của Giang Nghiễn, sẽ trở thành bí mật trong lòng tôi.

Kết quả sự việc này, vào một buổi sáng, đã bị đăng lên mạng.

Giang Nghiễn đang ở nước ngoài, nhận được điện thoại từ bộ phận quan hệ công chúng của công ty.

“Giang tổng, Vạn tiểu thư đang ở trên hot search.”

Trong video, tôi nhân lúc Giang Nghiễn không ở nhà, ngồi trong quán bar nói xằng nói bậy.

“... Giang Nghiễn nhà chúng tôi, đừng nhìn khuôn mặt bạc tình vô vị, nhưng anh ấy lại lén lút bí mật viết thư tình.”

“Không tin.”

“Tôi sẽ trộm nó cho mọi người xem.”

Cư dân mạng đặt cược bên dưới:

“Cược 50 xu, Vạn Hòa khoác lác.”

“Tôi cược 1 đồng, cô ấy có thể trộm được.”

“Đã qua hai mươi phút rồi, cho hỏi thư tình đã trộm được chưa?”

#Vạn Hòa có thể trộm được thư tình không#

Thành tiêu đề hot search.

Đang tăng vọt nhanh chóng.

Lúc này, tôi vẫn chưa biết mình đang lên hot search, đang ở trong phòng sách, lật tung ngăn kéo của Giang Nghiễn.

Rõ ràng kiếp trước tìm thấy ở trong đây mà, sao bây giờ lại không thấy nữa?

Tôi chìm đắm trái lật phải tìm.

Đúng lúc tôi chuẩn bị thò tay xuống dưới gầm bàn, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.

Một cái bóng cao che khuất ánh sáng.

Tôi đứng dậy khỏi gầm bàn, lộ ra đôi mắt.

Nhìn chằm chằm Giang Nghiễn, người đã nửa tháng không gặp.

Toàn thân cứng nhắc.

“Hòa Hòa, em đang làm gì vậy?”

Giọng điệu của Giang Nghiễn rất bình tĩnh, không có chút ôn hòa đã lâu chưa gặp nào.

Tôi vồ lấy gương mặt bối rối của Đoàn Tử, đẩy lên phía trước, thành thực giao nộp nói: “Con làm ra, em đang dọn dẹp tàn cuộc.”

Giang Đoàn Tử thở dài để lộ hàm răng sún, giọng nói non nớt hét lên: “Bố!”

Giang Nghiễn tự nhiên bế Đoàn Tử lên, nhìn két sắt đang sáng đèn, hơi nhướng mày.

“Đoàn Tử thật lợi hại, biết cả mật mã.”

“Là a ha ha ha…”

Tôi bật cười, tuyệt vọng nhìn Giang Nghiễn đưa Đoàn Tử cho dì bảo mẫu bế.

Lúc dì ra ngoài, vẫn có lòng tốt đóng cửa lại.

“Nghe nói, Hòa Hòa nhân lúc anh không ở đây, đi uống rượu sao?”

Tiêu rồi.

Việc tôi khen ngợi tiểu soái ca, anh ấy sẽ không biết chứ?

Tôi đang định lén lút chui xuống gầm bàn, ai biết Giang Nghiễn dễ dàng như trở bàn tay nhấc tôi từ dưới gầm bàn lên.

Thả tôi lên trên mặt bàn.

Một tiếng cộp cộp, đồng hồ đeo tay tuột ra, rơi xuống ghế.

Tôi bị dọa lập tức thú nhận: “Em xin lỗi, em chẳng qua là… lịch sự khen bọn họ mấy câu thôi.”

Hành động của Giang Nghiễn ngừng lại, nhẹ giọng hỏi:

“Bọn họ? Hòa Hòa, gan em cũng lớn đấy…”

Tôi bị dọa mất bình tĩnh, vận dụng toàn bộ đầu óc.

“Em tới trộm thư tình của…”

Nụ hôn nóng bỏng của anh ấy rơi xuống.

Chặn lại cái miệng đang nói không ngừng của tôi.

“Trộm được chưa?”

Giọng nói khàn khàn của Giang Nghiễn khiến toàn thân tôi mềm nhũn.

Tôi đỡ vai anh ấy: “Em không biết ở đâu…”

“Sau khi trộm được thì sao?”

Tôi nhớ lại ánh mắt nghi ngờ của bạn thân.

“Muốn đưa cho người khác xem.”

Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp của Giang Nghiễn.

“Hoà Hoà, có một số thứ, không tiện cho người ngoài xem.”

“Anh nói dối, em chưa được xem…”

Lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng.

Kiếp này, mọi thứ đều thay đổi rồi.

Kiếp trước đối mặt với sự đối xử lạnh nhạt như thế, thư tình của Giang Nghiễn đều viết thành kiểu tình cảm ăn sâu vào tận xương tủy.

Ai biết được bây giờ anh ấy có thể viết thành kiểu gì?

Tôi nhận thấy không ổn, nói: “Em không đọc nữa.”

“Không được.”

Giang Nghiễn ôm tôi, đi đến cánh cửa tủ.

Trên gương phản chiếc gương mặt đầy mồ hôi của tôi.

Tôi che mặt, xấu hổi mở miệng: “Anh đừng… Đừng, em không đọc.”

“Muộn rồi.”

Anh ấy mở ngăn bí mặt, một tập thư dày đổ ra.

Anh ấy tiện tay mở ra một phong, đặt vào trong tay tôi.

“Hoà Hoà, anh yêu em rất nhiều.”

Đọc được mấy chữ, mặt tôi đỏ bừng: “Biến thái… Biến thái… Em không được nữa… Em không đọc nữa…”

Nhưng Giang Nghiễn không định buông tha cho tôi.

Nâng cằm tôi, giọng nói dịu dàng:

“Hoà Hoà, anh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi… Đọc lên được không?”

Trong cơn hoảng loạn, tôi đã tát anh ấy một cái.

Lực đạo không nặng không nhẹ khiến Giang Nghiễn bật cười: “Em muốn như thế này, cũng không phải là không thể.”

“Ngoan, làm lại một lần, em có thể nặng tay hơn.”

“Giang Nghiễn, tên biến thái nhà anh, thả em ra…”

“Anh nói rồi, em chạy không thoát đâu… Sau lưng anh đi nhìn trai đẹp, tội càng nặng thêm…”

Ngày hôm đó, tôi bị anh ấy nhốt trong thư phòng, tròn 24 tiếng.

Sau khi ra ngoài, cũng không nhắc lại chuyện thư tình nữa.

Sau đó, trong một buổi phỏng vấn, phóng viên đã hỏi tôi:

“Vạn tiểu thư, những bức thư tình cô nói, rốt cuộc đâu rồi?”

Lần này, tôi đã mất đi tinh thần phấn chấn ban đầu.

Đối mặt với ống kính, mắt tôi không chớp, trả lời rất nhanh:

“Làm gì có thư tình nào…”

“Tôi khoác lác đấy.”

“Thật đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-cuoi.html.]

-Hoàn-

Phiên ngoại.

Đêm khuya, Vạn Hoà đã ngủ rồi.

Cô ấy cuộn tròn trên giường, dùng chăn lụa mềm mại che đi dấu hôn khắp người.

Giang Nghiễn nhẹ nhàng ôm cô ấy, chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón áp út, phản chiếu ánh trăng.

Họ đã kết hôn được nhiều năm rồi.

Giang Đoàn Tử của bây giờ, đã có thể bỏ trốn theo một cậu nhóc rồi.

Tính tình của cô bé giống bố mẹ, càng thích thì càng lạnh lùng.

Nhưng có một điểm giống với Vạn Hoà, một khi biết được người ta cũng thích cô bé, thì miệng giống như bôi mật vậy.

Tối nay trước khi đi ngủ, Vạn Hoà vẫn đang tận tình dạy bảo Đoàn Tử:

“Thích một người, thì phải mạnh dạn tỏ tình, đừng giống như bố con và mẹ.”

Đoàn Tử đi tỏ tình rồi.

Vạn Hoà lại đến quyến rũ hắn.

Có vẻ như sự nhiệt tình cần được phát huy hết tác dụng.

Từ trước đến nay Giang Nghiễn đều không thể chống lại cô ấy, thời gian mất kiểm soát, nghe Vạn Hoà mắng anh ấy là tên khốn, Giang Nghiễn choáng váng, khiến cho cô ấy khóc nhiều hơn.

Lần này, hắn mơ thấy một giấc mơ kì lạ.

Trong mơ, hắn giống như quay về quá khứ.

Tại bữa tiệc kỷ niệm một năm ngày cưới của hắn và Vạn Hoà.

Hắn đứng cạnh chính mình, trông trẻ hơn hắn vài tuổi, như một người ngoài cuộc, chứng kiến mọi chuyện xảy ra trước mắt.

Hiện trường rất hỗn loạn.

Máu nhuộm đỏ trên bàn và dưới thảm.

Lông mày Giang Nghiễn cong lên, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình yêu của Vạn Hoà dành cho mình.

Nhưng những gì xảy ra tiếp theo, khiến Giang Nghiễn sững sờ.

Lần này, Vạn Hoà không bênh vực hắn.

Sau lời khiêu khích của Tống Kinh Bình, Vạn Hoà cầm túi đứng dậy: “Lau sạch m á u đi, tôi đi trước.”

“Giang Nghiễn” trẻ tuổi nhẹ nhàng đáp lời: “Được”.

Sắc mặt Giang Nghiễn lập tức tái nhợt, sao có thể như vậy được?

Ngực hắn trống trải, giống như bị trộm mất thứ gì đó.

Hắn đứng sang một bên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của chính mình, sau khi đơn giản băng bó lại, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục thương lượng hợp tác.

Sau đó nhận được một tin nhắn trên điện thoại.

Là Tống Huyền gửi tới.

Một bức ảnh ở trong bệnh viện, Vạn Hoà cùng với anh ta đi khám bệnh.

“Tối nay có lẽ cô ấy sẽ không về, Giang tổng có muốn dặn dò gì không?”

Ánh mắt của “Giang Nghiễn” rơi trên bức ảnh, một lúc sau mới trả lời: “Không cần.”

Giang Nghiễn như rơi vào hầm băng.

Hắn nhận ra rằng, đây chính là kiếp trước mà Vạn Hoà nói đến.

Một thế giới hắn và Vạn Hoà không ở bên nhau.

Nhiều năm sau khi Tống Huyền c h ế t, hắn lại cảm nhận được sự đe doạ đó, ở trong mơ.

Anh ta muốn cướp Vạn Hoà đi.

Giang Nghiễn bỏ lại “bản thân” đang sững sờ ở đó, đi đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, người đến người đi, Vạn Hoà cùng với Tống Huyền, đang ngồi trong góc

Giang Nghiễn từng bước đi tới trước mặt họ.

Lòng đau như d.a.o cứa.

Giọng nói của Tống Huyền truyền tới: “Gần đây anh bận quay quảng cáo, chưa được ăn bữa cơm ngon, em cùng anh ăn một chút được không?”

Anh ta nói xong, Vạn Hoà vẫn không có động tĩnh gì.

“Hoà Hoà?”

Lúc này Vạn Hoà đột nhiên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Tống Huyền: “Cái gì?”

Tống Huyền bất đắc dĩ thở dài: “Sao em lại phân tâm vậy. Vẫn còn đang lo lắng chuyện của Tống Huyền à?”

Trên mặt Vạn Hoà thoáng qua một tia không tự nhiên:

“Không có.”

“Vậy sao vừa rồi em lại đi hỏi bác sĩ, cách băng bó vết thương, em hỏi cho anh sao?”

Vạn Hoà không nói gì.

Một lúc sau, cô ấy thất vọng cúi đầu.

“Tôi vừa mới cãi nhau với anh ấy.”

“Tôi sợ anh ấy sẽ chán ghét tôi.”

Giang Nghiễn vô thức muốn xoa đầu Vạn Hoà: “Sẽ không, anh sao có thể chán ghét em được?”

Đáng tiếc, hắn quên rồi.

Hắn chỉ là một người ngoài cuộc thôi.

Vạn Hoà không nghe thấy lời hắn nói.

Tống Huyền mỉm cười: “Yên tâm, việc này, anh giúp em đi nói.”

Giang Nghiễn trơ mắt nhìn Tống Huyền biên soạn một tin nhắn gửi cho “Giang Nghiễn”.

Ba phần bịa đặt, bảy phần khiêu khích.

Anh ta nản lòng chụp ảnh màn hình câu trả lời, rồi đưa cho Vạn Hoà xem.

Kỳ vọng trong mắt Vạn Hoà, mờ đi từng chút một.

Cô ấy không dám hỏi lại.

Vài ngày sau, ban đêm, Vạn Hoà đứng trước phòng sách rất lâu.

Trong tay cầm một tấm vé.

Là tháng sau, vé VIP buổi hoà nhạc violin của cô ấy.

Giang Nghiễn không thể chịu được Vạn Hoà đau lòng, hắn bước và phòng sách, muốn nhắc nhở bản thân lúc trẻ, ngay lập tức đi ra nhận lấy tấm thiệp mời của Vạn Hoà.

Lúc này trên bàn, có đặt một tấm poster buổi biểu diễn của Vạn Hoà.

Buổi biểu diễn có tên “Tỏ tình”.

Vài phút trước, ảnh đế Tống Huyền đã ra thông báo sẽ tham dự đêm diễn.

Giang Nghiễn nói: “Người cô ấy tỏ tình là anh, chứ không phải Tống Huyền. Anh chỉ cần hỏi thêm một câu thôi.”

Dinh dong.

Điện thoại nhận được một tin nhắn.

Lại là Tống Huyền gửi tới.

“Cảm ơn Giang tổng đã từ bỏ những thứ mình yêu thích, Hoà Hoà đã tặng vé VIP cho tôi.”

Giang Nghiễn muốn túm lấy “Giang Nghiễn” hét lớn: “Đừng tin anh ta. Cô ấy đã giữ lại cho anh tấm vé tốt nhất.”

“Giang Nghiễn” nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, một lúc sau im lặng đặt điện thoại xuống.

Anh ấy nở nụ cười cay đắng: “Bỏ đi, đừng tự sỉ nhục mình nữa.”

Anh ấy mở cửa, trông thấy Vạn Hoà đang đứng ở trước cửa.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, họ cùng lúc nhìn đi chỗ khác.

“Giang Nghiễn” lạnh lùng nói: “Tháng sau tôi sẽ đi công tác.”

Vạn Hoà chắp tay sau lưng, vò nát tấm vé: “Được.”

“Giang Nghiễn” rời đi rồi.

Đêm đó, Vạn Hoà trốn trong phòng ngủ, cả đêm không nói một lời.

Nhật kí của cô ấy để ở trên mặt bàn.

“Nếu như anh ấy biết tôi thích anh ấy, liệu anh ấy có đòi li hôn không?”

“Tôi không muốn làm người bị anh ấy chán ghét. Cứ sống như thế này, cũng tốt.”

Giang Nghiễn khóc rồi.

Hắn dựa vào đầu giường của Vạn Hoà, nói rất nhiều câu anh yêu em.

Vào ngày Vạn Hoà biểu diễn, “Giang Nghiễn” nói rằng đi công tác, lại đang ở bên ngoài địa điểm tổ chức.

Nhìn chăm chú gương mặt của Vạn Hoà trên màn hình lớn.

Tiếng đàn violin du dương, như dòng nước chảy chầm chậm.

Anh ấy do dự rất lâu, gửi cho Vạn Hoà một tin nhắn: “Anh tới đón em về nhà, buổi biểu diễn lần sau có thể đưa cho anh một tấm vé được không?”

Vạn Hoà hồi đáp rất nhanh: “Giang Nghiễn, đừng tự đa tình nữa.”

“Giang Nghiễn” sững sờ, anh ấy trầm mặc rất lâu, nở nụ cười khổ.

Mà ở phía sau hậu trường, Giang Nghiễn tận mắt nhìn thấy, Tống Huyền lén lút nhét điện thoại vào trong túi của Vạn Hoà.

Cũng xoá đi lịch sử trò chuyện với “Giang Nghiễn”.

Giang Nghiễn giống như rơi vào hầm băng.

Những năm này, bao lời nói bóng nói gió của Vạn Hoà đối với anh ấy, có bao nhiêu là do Tống Huyền tự tay làm?

Lúc Giang Nghiễn nhìn thấy Vạn Hoà đang ngồi ở sau hậu trường, lặng lẽ gõ câu “Anh có đến xem em biểu diễn không”, lòng đau như d.a.o cứa.

Rõ ràng ở vô số thời điểm, “Giang Nghiễn” và Vạn Hoà, đều nỗ lực bước về phía đối phương.

Chỉ một chút nữa thôi, họ có thể ở bên nhau rồi.

Nhưng vì sự tồn tại của Tống Huyền, hai người đã bỏ lỡ nhau vô số lần.

Sau đó, “Giang Nghiễn” vì bị Tống Huyền lừa gạt, c h ế t đi.

Khoảnh khắc chiếc xe lao thẳng vào vách đá, anh ấy đã hoàn toàn thất vọng.

Ngay cả đấu tranh cũng đều không có.

Giang Nghiễn cố đỡ lấy bản thân đang rơi khỏi vách đá kia, hắn hét toáng lên: “Giang Nghiễn, hãy nghĩ tới Vạn Hoà, không có anh, Vạn Hoà phải làm thế nào?”

“Giang Nghiễn” dường như nghe thấy gì đó, trên mặt thoáng giật mình.

Anh ấy vô thức nắm lấy cành cây nhỏ bé.

Nhưng tay bị thương, khiến cho anh ấy không có sức mạnh để cứu bản thân.

Khoảnh khắc rơi xuống vách đá, “Giang Nghiễn” dường như nhìn thấy Giang Nghiễn.

Anh ấy lập tức hiểu ra điều gì đó, một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt.

Giang Nghiễn nhìn thấy Vạn Hoà từ xa chạy tới.

Ở hiện trường vụ tai nạn ô tô, quỳ xuống đất.

Ngây ngốc, giống như một con rối mất đi linh hồn.

Giang Nghiễn muốn chạm vào cô ấy: “Hoà Hoà đừng khóc, anh vẫn còn sống. Đừng khóc.”

Vạn Hoà không nghe thấy lời hắn nói, cô ấy co giật mấy lần, đôi mắt dần dần mờ đi.

Đọc những bức thư tình trong di vật, giống như một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi, khóc nấc nghẹn ngào.

Cô ấy bắt đầu bôn tẩu khắp nơi, thay anh chứng minh, chịu hết mọi ủy khuất.

Vào tháng 12 âm lịch, mùa đông lạnh giá, cô ấy đứng trước mộ của anh, hầu hết đều đã bị đổ xăng lên đốt.

Tống Huyền không thể kiềm chế cơn tức giận, nâng mặt của Vạn Hoà lên, giận giữ gầm lên: “Giang Nghiễn đã c h ế t rồi! Em còn định gây rắc rối đến khi nào?”

Vạn Hoà bị doạ run rẩy, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.

Giang Nghiễn nhìn thấy cảnh này, giống như bị đ.â.m nhiều nhát vào ngực, vô cùng đau đớn.

Đây là sự việc sau khi hắn c h ế t ở kiếp trước.

Hắn biết, tất cả mọi người đều đang ức h.i.ế.p Vạn Hoà.

Ngay cả Tống Huyền cũng vậy.

Không từ thủ đoạn chia rẽ gây xích mích, sau khi cướp Vạn Hoà từ bên cạnh hắn, anh ta lại đang làm cái gì vậy.

Anh ta ngoại trừ thét lên với cô ấy, khiến cho cô ấy quỳ trong đống bùn bẩn, còn làm được cái gì?

Hắn không bao giờ thích khoảnh khắc này, căm ghét bản thân của kiếp trước.

Nếu như hắn có thể ích kỉ một chút, không quan tâm Vạn Hoà có bằng lòng hay không, dùng hết sức cướp lấy cô ấy.

Biết đâu, sẽ không thành ra như thế này.

Hắn đi theo Vạn Hoà không dời một bước, vào lúc cô ấy c h ế t trong một vụ tai nạn xe hơi, mới giật mình tỉnh dậy.

Nỗi đau bất tận đến từ sâu trong xương tủy.

Đồng hồ treo tường ở góc chỉ ba giờ sáng.

Hắn bị sốc, qua rất lâu, mới nhận ra Vạn Hoà lúc này vẫn đang nằm trong vòng tay hắn.

Đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng móc vào ngón trỏ của hắn.

Cơ thể ấm áp.

Hơi thở đều đặn.

Thậm chí vì dựa sát hắn, Vạn Hoà nhẹ nhàng đặt chân lên trên thắt lưng hắn, biến hắn thành gối.

Toàn thân Giang Nghiễn đều run rẩy, ôm Vạn Hoà thật chặt.

Dường như muốn đem cô ấy khảm vào xương tủy.

Mặc dù Vạn Hoà đã kể cho hắn nghe về những chuyện của kiếp trước, nhưng đến khi hắn tự mình trải qua, thì lại thấy không giống.

“Hoà Hoà.”

Hắn suy tính thiệt hơn hôn cô, cho đến khi Vạn Hoà từ trong giấc mơ bị hôn tỉnh.

Người trong vòng tay hắn phát ra tiếng rên khe khẽ.

Dường như đang hỏi Giang Nghiễn lại phát điên cái gì.

Nhưng hắn cứ hôn mãi.

Cho đến khi Vạn Hoà gần như không thở được nữa, bẹo hắn hai cái, Giang Nghiễn mới lưu luyến buông cô ấy ra.

Vạn Hoà mơ màng phàn nàn.

Rõ ràng đã hứa để cho cô ấy nghỉ ngơi, nhưng bây giờ cô ấy ở trong nụ hôn của Giang Nghiễn, biến thành một vũng nước suối dịu dàng.

Giang Nghiễn hôn lên mắt, gò má của cô ấy, giống như một con thú trung thành, cẩn thận từng li từng tí l.i.ế.m láp trân bảo của mình.

Hắn quá dịu dàng.

Dịu dàng có chút phạm quy.

“Giang Nghiễn.”

Vạn Hoà động tình gọi tên hắn, theo thói quen ôm eo hắn, thân mật cọ xát.

So với kiếp trước, cô ấy của bây giờ sạch sẽ gọn gàng, cơ thể có nhiều thịt hơn chút.

Ngay cả lúc ngủ cũng cười.

Đây là Hoà Hoà của hắn.

Giang Nghiễn cẩn thận từng li từng tí hôn cô lần nữa.

Rèm cửa đung đưa.

Bóng cây chồng lên nhau.

Dưới ánh trăng sáng, gió thổi từ đầu đường tới cuối phố.

Tiếng gió chầm chậm có lực xâm nhập vào từng tán lá, khiến cho lá rừng rậm rạp bay tứ tung.

Cành nương theo gió triền miên mà run rẩy.

m thanh nhỏ vụn của tiếng lá rừng đã biến đêm nay thành dạ khúc êm tai.

Trong lúc Giang Nghiễn thở gấp, Vạn Hoà hỗn loạn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Tim của Giang Nghiễn điên cuồng nhảy nhót.

Trong biển lửa nóng bỏng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ.

“Hoà Hoà, anh sẽ yêu em, rất nhiều rất nhiều năm nữa.”

-Phiên ngoại hoàn

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

    • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

      Sayy 2 tháng trước · Trả lời

      Loading...