Thư Tình - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:23:03
Lượt xem: 1,010

Trước kia, tôi và Tống Huyền thích nhất là cùng nhau chơi trong vườn hoa nhỏ.

Sau bao nhiêu năm, vườn hoa nhỏ vẫn ngào ngạt xanh tươi.

Tôi nhìn bóng dáng đang đào đất của Tống Huyền, hỏi: “Anh và Tống Kinh Bình có quan hệ gì không?”

Cơ thể Tống Huyền cứng nhắc, quay lại nhìn tôi.

“Là Giang nghiễn nói với em sao?”

“Phải.”

Trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi đánh vào đầu anh ta hai cái.

“Anh có một người anh trai giàu có, sao không sớm nói với tôi!”

“Anh là đồ ngốc phải không!”

“Là đồ ngốc phải không!”

Tống Huyền bị tôi đánh hỏng rồi, sự hung ác nham hiểm trong mắt dần dần tan biến đi: “Hòa Hòa… Em…”

Vẻ mặt tôi tràn ngập sự tức giận: “Sớm biết anh trai anh có tiền, tôi cần gì phải kết hôn với Giang Nghiễn.”

Vẻ mặt của Tống Huyền không biến đổi.

Anh ta chăm chú nhìn tôi một lúc, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười.

“Không được, tôi cũng không thể gả em cho anh trai mình.”

“Tôi càng hi vọng, em mãi mãi ở bên tôi.”

Đột nhiên kiếp trước hiện ra trong đầu tôi, sau khi Giang Nghiễn c h ế t, Tống Huyền ngồi ở trước mộ Giang Nghiễn, nói ra những lời y hệt như vậy.

Tôi lúc đó đau lòng cự tuyệt, đẩy tay anh ta ra.

Không lâu sau, tôi c h ế t trọng một vụ tai nạn ô tô.

Ngày xuân nắng ấm, tôi lại cảm thấy toàn thân lạnh run.

Giả bộ thoải mái mở miệng: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Tống Huyền vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

Nốt ruồi dưới khóe mắt, bởi vì cười lớn, càng ngày càng quyến rũ.

“Vậy thì đành phải chôn em xuống đất thôi.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi đứng đơ tại chỗ, không thể nói được câu nào.

Đột nhiên Tống Huyền ôm bụng, cười đến nước mắt chảy ra.

“Chỉ là hù dọa em thôi! Vạn Hòa, em mới là một đồ ngốc! Lần sau đừng có mà mắng anh!”

Tôi không kiên nhẫn xua tay với anh ta.

“Anh trai anh có tiền như thế, mà anh không mang tiền tới cho tôi, vậy mà còn muốn tôi ở bên anh, đúng là có bệnh mà!”

Tống Huyền lại bắt đầu đào bới: “Nếu như em muốn, tôi sẽ tìm cách giúp em, dù sao thì với khả năng kiếm tiền của anh trai tôi, không có gì tôi không thể giúp.”

Tôi siết chặt tay.

Cúi đầu xuống, hít hai hơi thật sâu.

Không thể hỏi nữa rồi.

Hôm nay, chỉ đến đây thôi.

Tôi nén lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, trầm ngâm nhìn Tống Huyền, trong lòng khẽ run rẩy.

“Anh đang làm gì vậy?”

Tống Huyền cong môi: “Em không hỏi tôi kiếm tiền như thế nào sao?”

“Không có hứng thú.”

Tôi dẻo miệng: “Rốt cuộc anh muốn tặng cho tôi cái gì vậy?”

Một bức tượng gốm sứ làm bằng đất sét, được nhét vào trong tay tôi.

Phong cách hội họa có chút trẻ con.

Nhưng đường nét của bức tượng, rất giống với tôi.

Tống Huyền nói: “Đây là trước khi ra mắt anh đã nặn ra, nghĩ một ngày, nếu như anh nổi tiếng, làm ảnh đế, sẽ đào nó lên tặng cho em.”

“Sao trước kia anh không tặng?”

Tống Huyền cười: “Bức tượng một đứa trẻ mồ côi nặn ra, làm sao đáng giá bằng tự tay đại minh tinh làm… Còn không phải là vì anh sợ em ghét bỏ nó sao?”

Ban đầu tôi muốn nói rằng, bất luận là ở vị trí nào, quà tặng của bạn bè, đối với tôi mà nói đều là đồ vật quý giá.

Nhưng nghĩ đến kiếp trước, hành vi kì lạ của Tống Huyền, tôi vẫn không nói ra.

Chỉ là nhận lấy tượng đất: “Trời không còn sớm, quay về thôi.”

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thu-tinh/chuong-13.html.]

Bố mẹ tuổi tác cũng đã cao, đã rời đi vào nửa sau của bữa tiệc.

Tôi nhân lúc Tống Huyền đang trò chuyện với những người khác, quay lại phòng ngủ ở tầng hai, dự định nghỉ ngơi một lúc.

Ai biết được vừa bước vào cửa, hai tay đã bị giữ lại, cả người đè lên cửa.

Giọng nói của Giang Nghiễn nặng nề đến ngạt thở.

“Hai người đi làm cái gì vậy?”

Cảm nhận được cơ thể phía sau nồng nặc mùi ghen tuông, tôi cau mày, giọng nói mang theo sự trách móc.

“Anh đoán xem…”

Đáp lại tôi, là một nụ hôn ngang ngược lại bá đạo.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

“Hòa Hòa, em đang ở trong phòng ngủ phải không?”

Tiếng gõ cửa át đi tiếng kêu kiều diễm.

Tôi bị dọa đến mức cơ thể run rẩy, thấp giọng nhắc nhở Giang Nghiễn: “Tống Huyền tới…”

Bàn tay thon dài thô ráp không kiêng dè gì lột bỏ mọi thứ cản trở.

Giây sau đem tôi vào biển dục vọng cuồn cuộn.

Tôi không dám thở mạnh, khó mà tin được mở to mắt: “Giang Nghiễn, anh điên rồi…”

Tống Huyền hình như đang gọi điện thoại cho tôi.

Tôi đang định chạm vào điện thoại, đã bị Giang Nghiễn giật lấy, tắt máy đi.

Giang Nghiễn xấu xa mút sau gáy tôi, dễ dàng làm đầu óc tôi hỗn loạn.

“Còn dám nghĩ tới hắn ta, em đúng là… Một người phụ nữ hư…”

Tôi cắn môi, không nhịn được trêu chọc anh ấy.

“Người phụ nữ hư anh còn yêu…”

Giọng nói bị anh ấy cắn xé chia năm xẻ bảy.

Lúc này tôi thật sự vui mừng, vì khả năng cách âm của cánh cửa này đủ tốt.

Tống Huyền không tìm thấy tôi, rất nhanh đã rời đi.

Giọng nói khàn trầm gợi cảm của Giang Nghiễn lướt qua bên tai tôi, giống như bỏ đá xuống hồ, không ngừng gợn sóng.

“Ngày 21 tháng 4, tôi bôi vết son lên áo Giang Nghiễn, anh ấy không tìm tôi.”

“Ngày 13 tháng 5, tôi mặc chiếc váy ngắn nóng bỏng và quyến rũ mới mua, Giang Nghiễn không nhìn tôi…”

Trong bóng tối, tôi kinh ngạc mở to mắt, bắt đầu xấu hổ mắng chửi.

“Giang Nghiễn! Tên khốn nhà anh… Ai cho anh xem nhật ký của em!”

“Em đưa anh vào phòng của em, bày cuốn nhật kí ở trên giường, không muốn xem cũng khó.”

C h ế t tiệt.

Tối qua vội vàng viết, sáng nay quên cất đi.

Dường như Giang Nghiễn đặc biệt cảm động.

Anh mang quyển nhật kí đến trước mặt tôi, nắm lấy cằm tôi, hơi thở nóng bỏng dịu dàng: “Hòa Hòa, đọc cho anh nghe.”

“Anh đừng hòng…”

“À, Hòa Hòa chê anh lớn tuổi, đúng không?”

Sự ngoan cố của Giang Nghiễn lại quay trở lại, có c h ế t cũng không buông tha tôi: “Sức khỏe của anh không tốt? Không thể làm em hài lòng sao?”

Tôi nói không nên lời, liên tục lắc đầu.

Không phải.

“Không hài lòng?”

Giang Nghiễn giống như không hiểu, nỗ lực chuyển động cơ thể, hỏi tôi: “Bây giờ thì sao? Vẫn lắc đầu?”

Mãi đến lúc tôi khóc lớn.

Anh ấy ở trên cơ thể tôi lưu lại những dấu hôn dày đặc.

Chủ yếu ở trên đầu ngón tay.

Chỉ vì anh ấy tận mắt thấy, Tống Huyền kéo tay tôi.

Cuối cùng, dưới áp lực mạnh mẽ của anh ấy, tôi vô vùng xấu hổ đọc ra những điều bí mật ghi trong nhật kí.

Giang Nghiễn không kìm nén nổi, cười lớn.

Tôi khóc nức nở, khó chịu mắng chửi:

“Anh dám cười…”

Giây tiếp theo, đầu ngón tay tôi bị anh ấy hôn lên.

“Anh cười là vì, bản thân đã giữ được mây bay nhìn được trăng sáng.”

Bình luận

2 bình luận

  • Đối với t là truyện siêu siêu hay n9 đúng mê luôn siêu rcm cho mng đọc nha 🫰🏻 Lần 1 18/6🤍

    Ngptyn 2 tuần trước · Trả lời

    • Sao đoạn cuối k nhìn đc vậy.

      Sayy 3 tháng trước · Trả lời

      Loading...