Thế giới song song - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:19:58
Lượt xem: 179

5

 

Tất cả hoàn cảnh nhân vật trong video đều không khác gì đoạn trước, nếu không nhắc nhở, rất khó nhận ra được đó đã là một thời không khác.

 

Tuy nhiên, giây tiếp theo, một giọng nói vang lên trên bầu trời thành phố và một luật mới được ban hành: "Đòi hỏi lễ vật sẽ bị trừng phạt."

 

Trên màn hình hiện ra khuôn mặt kinh ngạc của người dân nơi đó.

 

Lý Duệ nhanh chóng gọi điện thoại cho bạn bè của mình: "Cương Tử, có thể cậu không tin, nhưng luật mới mới này thật sự là công lao của tôi. không phải cậu mới đưa một nửa số tiền lễ vật sao, bây giờ cha mẹ vợ cậu vì không muốn cho con gái ngồi tù, đảm bảo không dám nhận nửa còn lại, mau cám ơn tôi đi.

 

“Cảm ơn ông nội cậu!" Cương Tử nổi giận đùng đùng: "Tốt nhất đây chỉ là trò đùa, nếu luật mới thật sự có quan hệ với cậu, tôi nhất định phải làm thịt cậu."

 

Lý Duệ khó hiểu: "Cậu vui quá hoá điên rồi sao?"

 

“Tôi đã bị bắt tới cục cảnh sát rồi.”

 

Điện thoại bị cúp, Lý Duệ đi thẳng đến cục cảnh sát.

 

Từ xa có thể nhìn thấy nơi đó người đông nghìn nghịt, đường xá chật như nêm cối.

 

Lý Duệ nhìn thấy cha Phương Mẫn: "Chú, sao chú lại ở đây? Phương Mẫn đâu?”

 

Cha Phương Mẫn buồn khổ: "Thật xui xẻo, tôi thu của chàng trai kia tám vạn đồng, nghe nói cậu ấy bị phán hai năm.”

 

“Hả?" Lý Duệ mơ hồ.

 

“Cha, cha coi như tốt rồi, cha nhìn con một chút.”

 

Lý Duệ vừa nhìn, đây không phải là em trai Phương Mẫn, Phương Chí sao.

 

Phương Chí tỏ vẻ thất vọng: "Tôi mười năm, tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi đều phải ở trong tù.”

 

Lý Duệ không hiểu: "Cậu phạm tội gì mà mười năm?”

 

“Anh còn không biết sao, nhận lễ vật hứa hôn sẽ bị pháp luật, đưa lễ vật, nhận lễ vật, tiêu tiền lễ vật, tất cả đều bị bắt, căn cứ vào số tiền hưởng thụ mà phạt. Tôi tiêu tiền lễ vật hứa hôn của chị tôi rồi, lần này xong rồi, Khi tôi ra ngoài, nhà mới sẽ thành nhà cũ.”

 

“Cái gì?”

 

Lý Duệ hoảng hốt rời khỏi đám đông, suy nghĩ cả buổi mới tiếp nhận hiện thực.

 

Tuy rằng mục đích trả thù Phương Mẫn không đạt được, nhưng nếu như vậy, đối tượng kết hôn của Phương Mẫn chắc chắn cũng bị bắt, Phương Mẫn không phải lại là của anh ta sao.

 

Bây giờ còn không cần phải mất lễ vật, anh ta cũng ôm được người về, cũng là chuyện tốt.

Nghĩ tới đây, anh ta liền chạy về phía nhà Phương Mẫn.

 

6

 

Trong nhà Phương Mẫn, hai mẹ con nhìn nhau, một lúc lâu, Phương Mẫn mở miệng: “Mẹ, chuyện đã đến nước này, chúng ta phải sống thật tốt, chờ ba và em trai ra ngoài.”

 

Mẹ Phương Mẫn lấy lại tinh thần, giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: "Con gái, chuyện trước kia, mẹ xin lỗi con, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng, con là trụ cột của chúng ta.”

 

“Vậy con không nghĩ đến chuyện kết hôn, bây giờ dốc sức làm việc kiếm tiền mới cquan trọng, mẹ yên tâm, con sẽ chống đỡ gia đình này.”

 

“Đương nhiên đương nhiên, mẹ tin tưởng con, ủng hộ quyết định của con," Bà suy nghĩ một chút: "Dù sao em trai con cũng có chỗ ở, phòng kia sẽ sang tên cho con, mẹ cùng con trả hàng tháng.”

 

Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Mẫn mở cửa, Lý Duệ trực tiếp vọt vào.

 

"Mẹ" Anh ta đi tới trước mặt mẹ Phương Mẫn: "Hiện tại mọi chuyện đang căng thẳng, hôn sự của bọn con tiến hành đơn giản đi, ngày mai lĩnh giấy chứng nhận, để cho Tiểu Mẫn theo con về nhà, mẹ thấy thế nào?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-gioi-song-song/phan-3.html.]

Mẹ Phương Mẫn ghét bỏ: "Không nên gọi bậy, dựa vào cái gì Tiểu Mẫn nhà chúng ta theo cậu về nhà.”

 

"Không phải, hiện giờ tên kia đã bị bắt,  không ai muốn cô ấynữa đâu, không theo con thì theo ai?”

 

Phương Mẫn chắn trước mặt mẹ, nhìn thẳng Lý Duệ: "Ai quy định nhất định phải có người muốn chứ?”

 

Hai mẹ con hợp lực đẩy Lý Duệ ra khỏi nhà.

 

Lý Duệ đứng ở hành lang, trên đầu toát ra dấu chấm hỏi thật to.

 

“Đã không có người muốn lấy mà còn làm giá?”

 

Lý Duệ nặng nề vỗ cửa: "Được, chờ xem, các người đừng hối hận!"

 

Lý Duệ nhận ra rằng giờ đây không còn hạn chế về lễ vật đính hôn, sự lựa chọn của anh ta bỗng trở nên rộng rãi hơn, toàn bộ khu rừng đều thuộc về anh ta, vậy tại sao lại phải tập trung vào cái cây này.

 

Lý Duệ lập tức về nhà, một lần nữa liên lạc với những đối tượng xem mắt trước kia.

 

Đầu tiên là chia sẻ tin tức quy định mới, thêm một câu: [Anh còn độc thân, có thể cưới em.]

 

Kết quả nhận được hồi âm không phải cự tuyệt thì là chế giễu.

 

Khó khăn lắm mới có người gửi tới một cái mặt cười, hắn kích động không thôi, vội vàng trả lời: [Anh cũng rất cao hứng, bây giờ đi tìm em?]

 

Bên dưới xuất hiện dấu chấm than màu đỏ, [Đối phương còn chưa phải bạn của ngài, xin gửi yêu cầu kết bạn trước.]

 

“Đầu óc bọn con gái đều hỏng hết rồi?!" Lý Duệ ném điện thoại xuống và rơi vào tình trạng vô cùng bối rối.

 

Mẹ anh ta và bà mối nói chuyện điện thoại xong, than thở ngồi xuống, nói: “Không ai muốn gặp con cả”.

 

"Làm sao có thể? Ít nhất trước đó cũng có vài người đồng ý gặp con!"

 

"Họ đã trở nên khắt khe hơn."

 

"Sao ngươi dám yêu cầu? Không sợ bị bắt à?"

 

Mẹ anh ta buồn bực lấy sổ tiết kiệm ra: "Chính là vì không dám nhận lễ vật, cho nên hiện giờ bọn họ yêu cầu phải đẹp trai, không đẹp trai thì phải có bằng cấp, công việc tốt, vừa nghe điều kiện của con, liền từ chối.......”

 

"Điều khó chịu hơn là, trước kia còn có thể vì trong nhà ham muốn lễ vật bị ép xem mắt, hiện tại chắc chắn không có lễ vật, cha mẹ bọn họ cũng không thúc giục, rất nhiều cô gái trẻ vui vẻ, căn bản không muốn xem mắt."

 

"Haizz, nếu không có cái quy định này, chúng ta dùng lễ vật còn có cơ hội, bây giờ thật không biết làm sao, con nói xem đang yên đang lành vì sao đưa ra quy định mới..."

 

Lý Duệ ôm đầu đau đớn

 

“Không đúng, không đúng, sao lại biến thành như vậy, đây không phải là thế giới tôi muốn.”

 

Anh ta chạy ra khỏi nhà và say khướt ở quầy nướng.

 

Bàn bên cạnh có người nói: "May là chưa đưa tiền sính lễ qua nên không phải ngồi tù, nhưng hôn sự cũng thất bại, tôi đã ba mươi lăm tuổi, thật vất vả nhờ người tìm một cô gái mới lớn trong thôn, nhà cô ấy đều đồng ý, ai dè quy định này, haizzz”

 

Đám người kia đang tràn ngập buồn khổ không chỗ phát tiết, vừa nghe lời này, trực tiếp vây quanh hắn đánh một trận.

 

Có người tới ngăn cản, nghe được ngọn nguồn, cũng gia nhập đội đánh người.

Cuối cùng có mấy cô gái báo cảnh sát cứu anh ta, còn hỏi: "Thật sự là anh đưa ra quy định sao? Cảm ơn anh rất nhiều, anh là ân nhân vĩ đại của chúng tôi!"

 

Lý Duệ ngẩng đầu: “Tôi là ân nhân của các cô, ha ha ha ha, ân nhân vĩ đại, cô có thể cưới tôi được không?”

 

Nói xong anh ta liền kéo tay áo cô gái.

 

"Tâm thần!" – Cô gái hét lên rồi bỏ chạy.

Bình luận

2 bình luận

  • Luật tạo ra để bảo vệ con người, từ cái chi tiết đến cái tổng thể cốt để bảo vệ hàng triệu loại người, hàng triệu hoàn cảnh trong xã hội. Cứ tưởng nghĩ ra được luật nọ luật kia là não to hơn triều đình, là đủ làm bố thiên hạ nhưng mà không nhé, giỏi thế thì đã chẳng phải đi tranh cái suất tham gia để đánh đổi cả cuộc đời vì cái ước mơ nhảm nhí đó rồi :))))) May mà Tủ điện thoại yêu cầu của Doraemon chỉ là tưởng tượng

    Lynx421 5 ngày trước · Trả lời

    • Truyện hay lắm! Đáng đời mấy thằng tra nam còn ngu si.

      Bom 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...