Thế giới song song - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:23:52
Lượt xem: 60

7

 

Ở trong thời không đó, mãi cho đến hơn năm mươi tuổi Lý Duệ vẫn chưa kết hôn, mỗi ngày anh ta vẫn như cũ ở trên internet mắng chửi người.

 

Thấy ai đó gả cho người có tiền: [Đừng tưởng rằng không nhận lễ vật thì không phải là đào mỏ, cô không phải là thích người có tiền sao, cô dựa vào cái gì không thích người nghèo chứ.]

 

Thấy gả cho trai đẹp nghèo khó: [Nông cạn! Nhan cẩu! Đẹp trai có thể làm cơm ăn sao?]

 

Thấy vợ chồng nhỏ ân ái bình thường: [Giả dối, cũng chỉ là ăn nhiều cơm thôi!]

 

Thấy một phụ nữ xinh đẹp đơn thân: [Lớn tuổi mà ế, mỗi ngày đều lén lút khóc, ha ha.]

 

Chửi thì chửi, khi khi đi trên đường, ánh mắt anh ta vẫn sẽ quét chung quanh, thấy cô gáo trẻ tuổi thì nhìn chắm chằm, lợi dụng động chạm tay chân.

 

Cuối cùng có một ngày, anh ta bị bắt tại hiện trường, sau khi giam giữ một tuần được thả ra, nhưng non sông dễ đổi bản tính khó dời.

 

Cứ như thế lặp đi lặp lại, anh ta bị bệnh tâm thần, một đêm mùa đông, anh ta ngã xuống ven đường, hét lên rằng muốn quay trở lại và cứ như vậy mà c..hết.

 

8

 

Trên sân khấu Lý Duệ đứng sững sờ.

 

Nuốt mấy ngụm nước bọt rồi cũng mở miệng: "Đây... đây là cuộc đời sau này của tôi sao?"

 

“Đúng vậy." MC mặt không chút thay đổi: "Nhưng sau khi đi qua, cậu sẽ quên mất mình đã điều này, nên sự việc sẽ không bị xáo trộn. Chúng tôi đảm bảo những gì cậu nhìn thấy chính là những gì cậu nhận được.”

 

"Không phải không phải." Lý Duệ gấp đến độ có chút cà lăm: "Đây không phải điều tôi muốn, tôi muốn sửa chữa, tôi muốn sửa quy tắc!"

 

“Một khi thời không đã được tạo ra, không cách nào thay đổi cả.”

 

Bảo an được huấn luyện nghiêm chỉnh xông lên sân khấu, nhấc Lý Duệ lên, đi về phía cửa truyền tống.

 

“Tôi không đi! Tôi không đi! Cứu mạng! Thả tôi xuống!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-gioi-song-song/phan-4.html.]

 

Cho đến khi anh ta bị ném vào cánh cửa nhỏ phát sáng, tiếng gào thét đến khản giọng vẫn còn quanh quẩn hiện trường.

 

Tôi cắn hạt dưa: "Rất thú vị, chỉ riêng đoạn này đã đáng giá trả lại giá vé.”

 

Thấy Bùi Thạc không có phản ứng, tôi nhìn về phía anh ta: "Làm sao vậy?"

 

“À, không sao, hơi buồn." Anh ta lau mồ hôi trên trán.

 

“Tiếp theo, xin mời người may mắn thứ hai - - La Gia Vĩnh.”

 

Bước chân La Gia Vĩnh bình tĩnh đi lên sân khấu.

 

Trên màn hình lập tức xuất hiện một hàng chữ: [Thời không Không chung thủy sẽ c..hết]

 

Cái này chơi lớn hơn.

 

Tôi có chút hứng thú nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt kiên nghị trên dân khấu,

 

"A --" anh ta mở miệng giống như ngâm thơ: “tôi nhớ quá khứ biết bao. Xe, ngựa, thư từ đều chậm chạp, cả đời chỉ đủ thời gian để yêu một người.”

 

“La Gia Vĩnh!" Có người lớn tiếng cắt đứt lời thơ của anh ta.

 

Mọi người nghe tiếng nhìn lại, một cô gái tóc ngắn màu lam đang muốn xông lên sân khấu, bị bảo vệ ngăn lại.

 

Cô ấy đứng ở dưới sân khấu, chống nạnh chất vấn: “Anh bắt em xin nghỉ đến xem thứ này làm gì? Là cố ý chọc giận em sao? Em nói lại cho anh biết, em không có phản bội! Đừng nói bóng gió!"

 

La Gia Vĩnh cười nhạt: "Vậy em sợ cái gì?"

 

Nút bấm được nâng lên.

 

"Tôi cũng không nói thêm gì nữa, tin rằng quy tắc này là tiếng lòng của mọi người, mọi người xem cho kỹ, cái gì gọi là không chung thuỷ không thể sống."

 

Anh ta ấn nút, nhìn về phía cô gái tóc ngắn: "Xem kết cục em xứng đáng có đi, để lại bóng ma tâm lý cũng là do em tự chuốc lấy.”

Bình luận

2 bình luận

  • Luật tạo ra để bảo vệ con người, từ cái chi tiết đến cái tổng thể cốt để bảo vệ hàng triệu loại người, hàng triệu hoàn cảnh trong xã hội. Cứ tưởng nghĩ ra được luật nọ luật kia là não to hơn triều đình, là đủ làm bố thiên hạ nhưng mà không nhé, giỏi thế thì đã chẳng phải đi tranh cái suất tham gia để đánh đổi cả cuộc đời vì cái ước mơ nhảm nhí đó rồi :))))) May mà Tủ điện thoại yêu cầu của Doraemon chỉ là tưởng tượng

    Lynx421 5 ngày trước · Trả lời

    • Truyện hay lắm! Đáng đời mấy thằng tra nam còn ngu si.

      Bom 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...