Thế giới song song - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:16:21
Lượt xem: 148

3

 

Trên màn hình lớn, một thanh tiến độ nhanh chóng kéo đầy.

 

Khi màn hình hiển thị [100%], một số khán giả có kinh nghiệm đã điều chỉnh tư thế ngồi của họ: "Trò chơi bắt đầu."

 

Trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, huống chi cơ hội khó có được như thế. Đổi lại, Cục tùy chế tạo sẽ tích hợp thông tin cá nhân được thu thập và mô phỏng, chiếu ra trước mặt mọi người.

 

Tôi lấy giấy bút ra, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

 

Lý Duệ từ nhỏ tướng mạo bình thường, lôi thôi lếch thếch và học kém nên hầu như không có cô gái nào để ý đến anh ta khi còn là học sinh.

 

Tuy nhiên, anh ra lại trưởng thành sớm, mười mấy tuổi đã núp sau sách ngắm trộm ngắm các cô gái xinh đẹp trong lớp.

 

Sau đó thường xuyên khoác lác với bạn bè rằng có người thổ lộ với anh ta, là anh ta không thích họ.

 

Lúc chiếu đến đây, dưới khán đài bắt đầu có tiếng cười, Lý Duệ đỏ bừng mặt.

 

Sau khi lớn lên, anh ta cũng thử theo đuổi vài cô gái, không có ngoại lệ nào đều bị họ từ chối rất nhanh.

 

Anh ta trở lại phòng trọ của mình, vẻ mặt căm phẫn mắng các cô gái: “Những cô nàng đào mỏ!”

 

Anh ta nằm trên giường lướt video ngắn, thấy trong video có cô gái xinh đẹp, lập tức nhắn lại: [Cần bao nhiêu lễ vật mới có thể cưới em?]

 

Lướt video vợ chồng ân ái, anh ta bình luận: [Đây không phải là tình yêu thuần túy, trong mắt phụ nữ thời nay chỉ có tiền, bọn họ không hiểu là không được bắt nạt thanh niên nghèo.]

 

Lướt video xong, anh ta nhấn vào hậu trường, di chuyển đến phần nhắn riêng, phát hiện tin nhắn riêng gửi cho nữ phát thanh viên không có hồi âm, anh ta liện chửi tục.

 

Cho dù trên màn hình đã xử lý mã hóa, cũng có thể từ từ lộ ra, chửi rất tục.

 

Anh ta trải qua cuộc sống như vậy hai năm.

 

Sau khi nhanh chóng chuyển tiếp, nữ chính của câu chuyện cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Cô ấy tên Phương Mẫn, chính là người ngồi trong góc kia, trên màn hình trông cô ấy càng ngây ngô.

 

Bọn họ quen biết qua xem mắt, lần đầu gặp mặt, anh ta cố tình thử Phương Mẫn và dẫn cô ấy đến một góc phố.

 

Ở chỗ này, có hai cửa hàng cạnh nhau, một là Mật Tuyết Băng Thành, một là Hỉ Trà.

 

“Kông phải con gái các em đều thích uống trà sữa sao? Em uống gì, anh mời.”

 

“Phương Mẫn ra ngoài giữa trưa, đi bộ theo anh ta hai tiếng dưới ánh mặt trời chói chang, quả thật rất khát, liền giơ tay chỉ: "Cái này là được."

 

Lý Duệ mừng rỡ, mua hai ly nước chanh, đưa một ly cho cô ấy.

 

“Tám đồng, anh mời, không cần để ở trong lòng, tuy tám đồng cũng không ít, nhưng ta mời em.”

 

"Không phải bốn đồng sao?"

 

Lý Duệ đút ống hút vào mút mạnh một ngụm: "Bình thường anh không uống, vì em nên mới mua.”

 

“Ồ”

 

Hôm đó về nhà, anh ta liền gọi điện thoại cho mẹ: "Mẹ, cô gái này, tuy có xấu một chút nhưng coi như nghe lời, sau này có thể là một người con dâu hiền lành, yên tâm đi."

 

4

 

Trước đây Phương Mẫn không có kinh nghiệm yêu đương, nếu không vì trong nhà thúc giục, cũng không muốn mới hơn hai mươi tuổi đã ra ngoài xem mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/the-gioi-song-song/phan-2.html.]

 

Tuy nhiên, thấy Lý Duệ khá chủ động và không phải là người xấu nên cô ấy mới lúng túng đồng ý ở bên anh ta.

 

Không quá hai tháng, phụ huynh hai bên liền gặp mặt thương lượng kết hôn.

 

Cha mẹ Phương Mẫn ra giá lễ vật tám vạn tám.

 

Lời vừa nói ra, lò than hực đỏ.

 

Nhà Lý Duệ khóc nghèo bán thảm, nhà Phương Mẫn không bị thuyết phục, mọi người tan rã trong bất hòa.

 

Xem đến đây, trên khán đài Lý Duệ cũng bắt đầu kích động lên, anh ta chỉ vào màn hình, cao giọng nói: “Bà ta ép cha mẹ đáng thương của tôi như vậy! tám vạn tám, đó là mạng của cả nhà tôi đấy!”

 

Vì chuyện này qua hai ngày sau, Phương Mẫn tới tìm Lý Duệ, đề nghị chia tay.

 

"Vì anh không thể cho em nhiều lễ vật như vậy, em liền muốn chia tay, em cho rằng mình quý hiếm như vậy sao?”

 

Phương Mẫn đỏ mắt, nói: "Là trong nhà... Quên đi, dù sao thời gian chúng ta ở bên nhau cũng không bao lâu, chia tay đối với mọi người đều tốt."

 

“Được, chia tay thì chia ta, tôi đây không quen tật xấu này của cô!”

 

Lý Duệ tiêu sái xoay người.

 

Sau khi về nhà không dừng nhờ bà mối giới thiệu, mấy tháng trôi qua, không phải đối phương chướng mắt anh ta, thì là do nhà gái đòi lễ vật cao, trong nhà tính tới tính lui, cảm thấy vẫn là Phương Mẫn nhẹ nhàng nhất nên bảo anh ta đi cầu hòa.

 

Mẹ Lý Duệ dặn dò: "Con nghĩ cách làm cho bụng nó lớn lên rồi chúng ta mặc cả, dưới một vạn đồng là được.

 

Anh ta cười cười: "Mẹ, điều này con đã nghĩ tới rồi.”

 

Phương Mẫn trong góc mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào anh ta, giọng run rẩy: "Anh, ngày đó là anh muốn..."

 

Trong màn hình, Lý Duệ gọi điện thoại cho Phương Mẫn, giả vờ khóc nức nở nói nhớ cô, muốn gặp lại cô một lần, Phương Mẫn mềm lòng đồng ý.

 

Trước khi Phương Mẫn đến, Lý Duệ đã bỏ thuốc vào trong rượu.

 

Nhưng mà Phương Mẫn cũng không uống, an ủi anh ta vài câu liền muốn rời đi.

 

Lý Duệ vội vàng lôi kéo cô.

 

Phương Mẫn vừa giãy ra vừa nói: "Trong nhà đã giới thiệu người khác cho tôi, đã đính hôn.”

 

Lý Duệ kinh hãi, sau đó bừng lửa giận: "Cô thế mà lại không biết xấu hổ, chúng ta mới chia tay có bao lâu thời gian đâu, quá không biết xấu hổ."

 

Phương Mẫn trầm mặc không nói.

 

“Tên kia cho lễ vật?”

 

Phương Mẫn gật đầu.

 

“Cút - - đều đáng chết, các ngươi đều đáng chết!" Lý Duệ trợn tròn mắt, rống to.

 

Phương Mẫn bị hắn dọa cho sợ hãi, vội vàng rời đi.

 

Một mình Lý Duệ ở trong phòng hổn hển, đúng lúc này, TV màn hình phát quảng cáo, trước mắt hắn sáng ngời.

 

Video tạm dừng.

 

Người dẫn chương trình nói với Lý Duệ: "Tiếp theo, là bản xem trước cuộc sống của cậu trong thời gian không gian tùy chỉnh, đương nhiên, vì cảm giác thể nghiệm của cậu, trong nháy mắt cậu tiến vào thời gian không gian song song, đoạn ký ức xem trước này sẽ bị xóa sạch.

 

Lý Duệ gật đầu, liếc mắt nhìn Phương Mẫn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Bình luận

2 bình luận

  • Luật tạo ra để bảo vệ con người, từ cái chi tiết đến cái tổng thể cốt để bảo vệ hàng triệu loại người, hàng triệu hoàn cảnh trong xã hội. Cứ tưởng nghĩ ra được luật nọ luật kia là não to hơn triều đình, là đủ làm bố thiên hạ nhưng mà không nhé, giỏi thế thì đã chẳng phải đi tranh cái suất tham gia để đánh đổi cả cuộc đời vì cái ước mơ nhảm nhí đó rồi :))))) May mà Tủ điện thoại yêu cầu của Doraemon chỉ là tưởng tượng

    Lynx421 5 ngày trước · Trả lời

    • Truyện hay lắm! Đáng đời mấy thằng tra nam còn ngu si.

      Bom 1 tuần trước · Trả lời

      Loading...