Thanh mai trúc mã - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:28:20
Lượt xem: 354

17.

"A a a Dao Dao, nhìn xem, lớp một sắp lên sân rồi."

Tôi một tay cầm cuốn sách bài tập để che nắng và nhìn theo ánh mắt Phương Tư Điềm.

Tôi liếc nhìn Trình Cảnh Nguyên trong đám đông, cậu ấy mặc áo đỏ đồng phục và được các đồng đội vây quanh.

Trường tổ chức trận đấu bóng rổ giữa các lớp, lớp chúng tôi đã bị lớp bên cạnh đánh bại ở vòng sơ loại, tuy nhiên, Trình Cảnh Nguyên và lớp của cậu ấy đã vượt qua tất cả các lớp khác để tiến vào vòng chung kết.

Trận chung kết rất đông người xem vì nhà trường đặc biệt cho chúng tôi nghỉ học buổi chiều cuối tuần để chúng tôi ra xem trận đấu.

Tôi ngồi giữa đám đông và lấy máy ảnh ra chụp ảnh Trình Cảnh Nguyên.

Khi trưởng thành, Trình Cảnh Nguyên tham gia nhiều cuộc thi đấu khác nhau, tôi luôn thích theo dõi cậu ấy với chiếc máy ảnh của mình và rửa ảnh để giúp cậu ấy dán lên tường trong phòng.

Khi tôi nhìn Trình Cảnh Nguyên qua ống kính, cậu ấy là một vận động viên đẹp trai tỏa sáng, mỗi lần chụp ảnh đều có cảm giác như đang chụp cho người mẫu chuyên nghiệp.

"Này, nước của tớ đâu."

Trong giờ giải lao, Trình Cảnh Nguyên chen ra khỏi đám đông và đứng trước mặt tôi.

Tôi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt Trình Cảnh Nguyên, cậu ấy dựa vào lan can ngước nhìn tôi.

“Nước của cậu nè.”

Tôi đưa nước cho Trình Cảnh Nguyên, khi cậu ấy cầm lấy, tôi muốn buông ra nhưng cổ tay lại bị nắm lấy, kéo về phía trước.

Tôi đến gần cậu ấy và choáng váng trong hai giây.

"Bé cưng, nếu thắng giải bóng rõ, tớ sẽ tặng cậu một món quà."

"Tại sao cậu lại tặng quà cho tớ khi cậu thắng?"

Trình Cảnh Nguyên cong môi, kiêu ngạo nói: “Bởi vì tớ muốn.”

Trận đấu không có gì hồi hộp, lớp của họ đứng đầu và Trình Cảnh Nguyên là người chơi giỏi nhất.

Trên bục nhận giải, tôi đứng giữa biển người ngước nhìn Trình Cảnh Nguyên.

Cậu ấy ngay lập tức tìm thấy tôi và dắt tôi đi.

"Cái gì?"

Tôi bước đến gần và nhìn vào mắt cậu ấy.

"Hãy nhắm mắt lại trước đi."

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm thấy cổ mình hơi lạnh, choáng váng.

"Được rồi."

Trình Cảnh Nguyên đứng thẳng dậy, nhìn tôi như đang nhìn kiệt tác của mình.

Tôi nhìn xuống và thấy một chiếc vòng cổ bằng bạc có đính một viên kim cương ngôi sao trên cổ.

Trình Cảnh Nguyên chỉ vào chiếc huy chương trên cổ với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đây là huy chương dành cho cậu. Cậu đã cùng tớ giành được rất nhiều chức vô địch. Bây giờ cậu là nhà vô địch của tớ."

Tôi choáng váng, nhưng sau đó tôi cảm thấy hơi cảm động và muốn ôm cậu ấy.

"Cậu đang làm gì vậy? Đến đây chụp ảnh lưu niệm đi."

Bạn cùng lớp Trình Cảnh Nguyên đi tới chụp ảnh với cậu ấy, Trình Cảnh Nguyên nhảy xuống bục đứng cạnh tôi, chợt nghĩ đến điều gì đó.

"Cậu có mang theo máy ảnh không?"

Tôi gật đầu và đưa máy ảnh cho Trình Cảnh Nguyên.

Trình Cảnh Nguyên đưa máy ảnh cho người bạn cùng lớp và nói gì đó.

"Cậu nói gì thế?"

"Tớ nhờ cậu ấy chụp ảnh cho chúng ta. Đã lâu rồi chúng ta không chụp ảnh cùng nhau."

Trình Cảnh Nguyên không cho tôi cơ hội trả lời mà vòng tay qua vai tôi và chỉ về hướng máy quay.

"Nào, ba, hai, một, cười lên nào."

Chụp.

Sau khi kết thúc sự kiện, tôi nhìn bức ảnh Trình Cảnh Nguyên đặt trong phòng khách, ôm mặt cậu ấy hôn một cái.

[Bạn đang đọc Thanh mai trúc mã được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]

18.

Sinh nhật lần thứ mười tám của Trình Cảnh Nguyên là vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng anh có lịch thi đấu ở nơi khác cách đây một tuần và vẫn chưa trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-mai-truc-ma/6.html.]

Trình Cảnh Nguyên gọi điện và nói với tôi rằng anh sẽ không thể về kịp và bảo tôi đừng đợi.

Tôi ném điện thoại lên ghế sofa và hét lên, vùi mặt vào gối.

"Con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Sao vẫn lăn lộn trên ghế sofa như một đứa trẻ vậy."

“Mẹ, Trình Cảnh Nguyên nói tối nay anh ấy sẽ không về kịp.”

Tôi quay lại và nằm trên ghế sofa.

"Người ta phải thi đấu mà, con nhìn Cảnh Nguyên đi, nào có nhàn rỗi như con? Nằm trong nhà bao nhiêu ngày rồi hả?"

Tôi bĩu môi, có chút không phục.

"Hừm, tại vì con không có việc gì để làm, hơn nữa, anh ấy có giỏi hay không thì cũng là người của con rồi."

"Con nói gì?"

"Không có gì, không có gì. Mẹ, con nhớ ra là con để đồ ở nhà bên kia, con đi đây."

Tôi đứng dậy, xỏ giày và mở cánh cửa bên cạnh.

Vừa bật đèn, nằm xuống sofa mấy giây, khi đưa tay tìm điều khiển từ xa, tôi chạm vào một khung ảnh.

Với sự trợ giúp của ánh sáng, tôi có thể nhìn rõ bức ảnh bên trong.

Đó là ngày diễn ra trận đấu bóng rổ, Trình Cảnh Nguyên vòng tay ôm tôi chụp ảnh chung.

Đột nhiên tôi nhớ mình đã đồng hành cùng anh từ thuở thơ ấu cho đến khi trưởng thành, khi anh mười tám tuổi, tôi rất muốn được ở bên cạnh anh.

Đầu óc nóng bừng, tôi đặt vé đi Thành phố S, thay một bộ quần áo đẹp, thu dọn đồ đạc rồi xách túi bắt taxi đến ga xe lửa.

Khung cảnh bên ngoài xe lướt qua trước mắt tôi, nơi chúng tôi ở cách thành phố S không xa, khoảng hai giờ lái xe, khi đến nơi thì trời đã tối đen, tôi nhảy xuống xe và đi ra khỏi nhà ga.

Đứng trước ga xe lửa tôi mới ý thức được, tôi không biết Trình Cảnh Nguyên ở đâu.

Anh đi thi đấu cùng đội, tôi chỉ biết địa điểm thi đấu là trường đại học S chứ không biết họ ở khách sạn nào.

Tôi đành phải gọi điện cho Trình Cảnh Nguyên, vốn dĩ tôi muốn tạo cho anh một bất ngờ.

"Này, Trình Cảnh Nguyên ngạc nhiên quá, đoán xem em đang ở đâu?"

"…Ý em là gì."

Cơn gió đêm hè nhẹ nhàng thổi tung vạt váy của tôi, tôi tìm một chỗ ít gió hơn, đang định mở miệng.

"Chỉ cần đoán thôi."

"...Hứa Giai Dao, nếu em nói với anh hiện tại em đang ở ga xe lửa, em c..hết chắc."

"Này, hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của anh, sao lại nói c..hết hay không c..hết, em tới đây là vì mừng sinh nhật anh mà.”

Trình Cảnh Nguyên nắm được điểm mấu chốt.

“Em thực sự đang ở ga xe lửa đó hả?”

"Đó không phải là vấn đề..."

"Hứa Giai Dao! Đứng yên không được nhúc nhích, không được đi lung tung, có biết bây giờ đã muộn thế nào rồi không?!"

Tôi lặng lẽ đưa điện thoại ra xa một chút, nghe giọng Trình Cảnh Nguyên rất tức giận, tôi thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ đá chân, liên tục dặn dò.

Khi Trình Cảnh Nguyên đến, tôi đang ngồi xổm cạnh bồn hoa, quay lưng về phía anh để anh không biết mình đang tính làm gì.

"Em có thể đừng tuỳ ý như vậy nữa được không? Em đến đây rất nguy hiểm, em có biết không..."

Nghe thấy giọng nói của anh, tôi quay lại cầm chiếc bánh: "Sinh nhật vui vẻ, Trình Cảnh Nguyên."

Lời nói của Trình Cảnh Nguyên kẹt ở trong cổ họng, tôi đốt hết nến lên, ban đêm trạm xe chỉ có vài ánh đèn lác đác, còn không sáng bằng ngọn nến trong tay tôi.

Hai chúng tôi quây quần bên một cái bánh ngọt nhỏ, là tôi vừa mới chạy vào một tiệm bánh ngọt đang chuẩn bị đóng cửa, cầu xin ông chủ bán cho mình.

Dưới ánh nến, đôi mắt cụp xuống của Trình Cảnh Nguyên run run, anh nhìn chiếc bánh, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi lại nhìn thấy chính mình qua đôi mắt sáng của anh.

“Mau ước đi, đã gần mười hai giờ rồi.” Tôi thúc giục anh hãy ước một điều.

Trình Cảnh Nguyên chắp hai tay lại, nhắm mắt lại, tôi thấy anh nhẹ nhàng nói: “Lúc tôi tám tuổi, vào ngày sinh nhật Hứa Gia Dao, cô ấy đã ước trước mặt hai nhà chúng ta, nói rằng cô ấy hy vọng tôi sẽ thuộc về cô ấy. Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy rằng tôi thuộc về cô ấy từ lâu rồi. Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của tôi, cô ấy đã lặn lội cả chặng đường tới đây để chúc mừng sinh nhật tôi. Tâm nguyện của tôi là: Tôi muốn ở bên cô ấy đến hết cuộc đời."

Tôi mở to mắt và bật khóc.

Trình Cảnh Nguyên thổi tắt nến, xung quanh chìm vào bóng tối, anh nhận lấy chiếc bánh từ trong tay tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi.

Sau đó, trên taxi trở về khách sạn, tôi phàn nàn rằng lẽ ra anh không nên nói ra điều ước sinh nhật của mình, như vậy sẽ mất linh.

Trình Cảnh Nguyên nhếch môi cười, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói: "Anh nhất định phải nói ra, vì chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện."

"Làm thế nào em có thể giúp anh được chứ?" Tôi hỏi một cách cố ý.

"Rất đơn giản. Chỉ cần em kết hôn với anh là được."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...