Thanh mai trúc mã - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:36:53
Lượt xem: 268

19.

"Vậy đó. Câu chuyện của chúng tớ rất đơn giản."

Kể xong miệng tôi khô khốc nên tôi cầm cốc bia trên bàn lên cho thấm cổ họng.

Ba người bạn cùng phòng ôm nhau hét lên khiến những vị khách xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi.

"Các cậu đang làm gì vậy? Bình tình lại nào!"

Bạn cùng phòng A lắc mạnh cánh tay bạn cùng phòng B, trông có vẻ say sưa.

"Đừng lo lắng cho tớ, tớ đã quen ăn cơm chó rồi. Cơm chó này thật ngọt ngào."

"Không ngờ nam thần lạnh lùng Trình Cảnh Nguyên lại có tuổi thơ đầy nước mắt như vậy. Tớ thực sự ghen tị với hai người vì đã lớn lên cùng nhau."

"Thật sự, tớ luôn mong muốn có được người yêu như thế, nhưng đáng tiếc tớ chỉ có thể mơ thôi."

Tôi gắp một xiên thịt nướng ăn, quán ăn cạnh thị trấn đại học về đêm đông đúc, dưới đủ loại âm thanh ồn ào và tiếng trò chuyện rôm rả của bạn cùng phòng, tôi nhớ lại nhiều năm bên cạnh Trình Cảnh Nguyên.

Tôi cảm thấy hơi chạnh lòng, hóa ra đã nhiều năm như vậy.

“Dao Dao, cậu nói ba cậu và ba cậu ấy là tình địch, vậy tại sao ông ấy lại đồng ý cho hai cậu ở bên nhau?”

"Ông ấy không đồng ý. Năm ngoái vào dịp Tết Nguyên đán, chúng tớ đã thú nhận mối quan hệ của mình trước mặt tất cả phụ huynh. Ba tớ tức giận ngay tại chỗ, cầm chai rượu định ném vào đầu chú Trình. May là, chúng tôi đã ngăn được ông ấy lại.”

"..."

"Sao đó thì sao?"

Tôi cắn lưỡi, thản nhiên nói: “Chú Trình và mẹ tớ không có ý kiến gì, thậm chí họ còn rất vui vẻ. Là ba tớ, tớ vẫn còn đang cố gắng thuyết phục ông ấy, nhưng cũng gần xong rồi.”

Bạn cùng phòng C uống một ngụm bia, nghĩ tới điều gì đó rồi đẩy chiếc kính trí tuệ lên.

"Lúc trên taxi, bạn học Trình nói nếu cậu cưới cậu ấy thì tâm nguyện của cậu ấy sẽ thành hiện thực, cậu ấy sẽ sớm cầu hôn thôi. Đúng không..."

Bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B nhìn nhau rồi lại hét lên.

"……."

"Tớ không biết. Nếu anh ấy cầu hôn tớ, tớ hy vọng sẽ riêng tư thôi, tốt nhất là chỉ có hai chúng tớ."

"Tớ muốn xem tớ muốn xem!"

Bạn cùng phòng B nắm lấy tay bạn cùng phòng C và gật đầu.

"Các cậu muốn gì, tớ không biết gì đâu."

Vừa nghĩ đến khuôn mặt của Hội trưởng Trình hỏi có muốn cưới anh không, tôi liền đồng ý.

Tôi đảo mắt khi điện thoại đột nhiên reo và tôi nhấc nó lên bằng tay còn lại.

"Em đây."

"Em đã về ký túc xá chưa?"

Giọng nói của Trình Cảnh Nguyên lọt vào tai tôi qua điện thoại, dường như đang cô lập tôi trong môi trường ồn ào.

"Chưa, chút nữa."

"Vậy thì ra đây."

"Đi ra đâu?"

Trình Cảnh Nguyên điều chỉnh ngôn ngữ: "Anh đang ở lối vào phía đông của phố ăn vặt. Ra ngoài đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-mai-truc-ma/7.html.]

"Anh đến à? Được rồi."

Tôi cúp máy, nói chuyện với bạn cùng phòng và rời đi bất chấp ánh mắt bàn tán của họ.

Bên kia phố ăn vặt là con đường vắng lặng không một bóng người hay xe cộ, chỉ có vài ngọn đèn đường tỏa ánh sáng mờ ảo.

Tôi tìm thấy Trình Cảnh Nguyên trên chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường.

Dường như anh đã uống chút rượu, má đỏ bừng, mắt mở to nhìn tôi không chớp.

"Sao anh lại ở đây?"

Tôi bước tới, véo mặt anh và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh.

"Sao tay anh lạnh thế? Anh ngồi đây bao lâu rồi?"

"Cũng mới đây thôi."

Anh cúi đầu và đếm trên đầu ngón tay.

Nhìn bộ dạng của anh như vậy, tôi cười lớn rồi đứng dậy đưa anh về trường.

Bất ngờ, anh nắm lấy cổ tay và kéo tôi lại.

Tôi nhìn vào mắt anh, không biết tại sao.

"Có chuyện gì thế?"

"Hứa Giai Dao, anh... anh có một chuyện muốn hỏi em."

"Chuyện gì vậy? Anh nói đi."

Trình Cảnh Nguyên có vẻ rất lo lắng, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ấy quyết định nói: "Em...em còn nhớ Tu Gia Minh không?"

Tôi nhớ lại. “Ồ, là bạn học cấp hai của chúng ta, cậu ấy sao thế?”

“Hôm qua anh đến bảo tàng khoa học thi đấu và gặp cậu ấy. Cậu ấy là thí sinh của trường đại học S. Sau cuộc thi, bọn anh cùng nhau ăn tối. Cậu ấy kể với anh rằng cậu ấy đã ước một điều ước vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi, đó là được nhận vào trường Đại học S. Bây giờ cậu ấy đã được hiện thực rồi.”

"Còn bạn cùng phòng của anh, anh đã hỏi họ liệu điều ước sinh nhật thứ mười tám của họ có thành hiện thực không, và tất cả... đều thành hiện thực."

"Rồi anh nhớ ra rằng vào sinh nhật thứ mười tám của mình, anh cũng đã đến Đại học S. Anh đã ước một điều ước trên chiếc bánh sinh nhật của ai đó, nhưng điều ước của anh vẫn chưa thành hiện thực."

Tôi chợt nhận ra là Trình Cảnh Nguyên định làm gì nên bịt miệng lại và kinh ngạc nhìn anh.

"Anh đã nói chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện được điều ước trong ngày sinh nhật của mình. Chỉ cần chúng ta kết hôn thì điều đó sẽ thành hiện thực. Vậy em có sẵn lòng giúp anh thực hiện mong ước sinh nhật thứ mười tám của mình không? Em sẽ lấy anh chứ?"

Trình Cảnh Nguyên lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, vội vàng mở ra, đặt chiếc nhẫn lấp lánh trước mặt tôi.

Trong giây lát, tôi quên phản ứng, mọi lý trí của tôi biến mất khi tôi nhìn rõ chiếc nhẫn là một viên kim cương hình ngôi sao, giống hệt trên sợi dây chuyền anh ấy tặng tôi trong trận đấu bóng rổ năm đó, và tôi đã òa khóc.

Anh đưa một tay ra lau nước mắt cho tôi và nhẹ nhàng bảo tôi đừng khóc.

Tôi đưa tay ra và nhờ anh giúp tôi đeo nó vào.

“Em còn chưa trả lời là có đồng ý hay không.”

Tôi mỉm cười, ôm cổ anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh.

"Em đồng ý."

Sau đó, tôi nói với giọng nghèn nghẹn.

Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi, bàn tay anh vẫn hơi run khi đeo vào.

Thời gian dường như đứng yên, cuộc gặp gỡ ngọt ngào này cuối cùng cũng đã có kết quả.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...