Thanh mai trúc mã - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:37:12
Lượt xem: 389

15.

Tôi không biết Trình Cảnh Nguyên đã sử dụng phương pháp gì, nhưng cô chủ nhiệm thực sự đã thay đổi chỗ ngồi cho tôi.

Tôi và bạn cùng bàn Trình Cảnh Nguyên cùng nhau tốt nghiệp cấp hai rất nhanh, và chỉ trong nháy mắt chúng tôi đã là học sinh cấp 3.

Ngày đầu tiên đến trường, tôi mặc bộ đồng phục mới, soi gương xoay một vòng, không quên khen ngợi Trình Cảnh Nguyên đang dựa vào mình.

"Nè soái ca, nhìn cũng đẹp đó chứ."

Trình Cảnh Nguyên mỉm cười, nắm lấy cổ áo tôi và bước ra ngoài.

"Này, cậu đang làm gì vậy? Tớ còn chưa buộc tóc xong mà."

"Đừng lề mề nữa, tớ không muốn bị trễ ngày đầu tiên đi học đâu."

"Vậy cậu có thể đi trước mà."

“…Cậu cũng không được phép đến muộn.”

Trình Cảnh Nguyên đã thực sự trưởng thành cả về chiều cao lẫn tâm hồn.

Trẻ con ở tuổi thiếu niên lớn rất nhanh, hồi đi thi cấp 3 cậu ta chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu, nhưng bây giờ tôi đoán… chắc cũng phải cao tới 1m85.

Lý Phi nói rằng bây giờ Trình Cảnh Nguyên ngày càng giống nam sinh lạnh lùng trong tiểu thuyết, tôi cũng phát hiện ra rằng Trình Cảnh Nguyên ngày càng ít nói, kể cả với những người bạn tốt ở bên ngoài.

Trình Cảnh Nguyên không thích làm nũng với tôi nữa, cậu ta luôn bảo tôi là trẻ con, tôi thấy Trình Cảnh Nguyên ngày càng có trách nhiệm với tôi.

Ôi, tôi nhớ đứa trẻ con hay khóc nhè dễ thương của tôi lúc trước.

Tôi đang nhớ đến Trình Cảnh Nguyên thì người bên cạnh đột nhiên chọc tôi hai cái, tôi nhìn sang hỏi cô ấy có chuyện gì.

"Xin chào, tớ tên là Phương Tư Điềm, còn bạn tên là gì?"

"Hứa Giai Dao."

Phương Tư Điềm mở to mắt và hưng phấn nói: "Bạn là Hứa Giai Dao, tớ đã nghe nói về bạn."

Tôi đã nổi tiếng như vậy rồi sao? Cũng đúng thôi, tôi đẹp như tiên nữ, nổi tiếng là chuyện bình thường.

"Cậu là bạn gái của Trình Cảnh Nguyên!"

"..."

Ồ, hóa ra tôi nổi tiếng theo cách đó.

"Này, tớ có thể phỏng vấn bạn được không? Làm bạn gái của một nam thần như thế sẽ như thế nào?"

Tôi chống cằm và nắm bắt từng chữ.

“Mới đi học ngày đầu tiên, Trình Cảnh Nguyên sao lại trở thành giáo thảo rồi?”

“Cậu không biết à, cậu ta được tỏ tình trên trang tin tức của trường một cách điên cuồng.”

Phương Tư Điềm lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, lặng lẽ đưa cho tôi, tôi lật xem thì thấy 8 trong số 10 bài viết là về Trình Cảnh Nguyên, 2 bài còn lại là tin tức mất đồ và nhặt đồ.

"..."

Tôi đưa lại điện thoại cho cô ấy.

"Chúng tớ không yêu sớm, chúng tớ là bạn từ thời thơ ấu."

"Chà, vậy thì cậu ấy đã là của cậu từ nhỏ rồi. Hai cậu đã đính hôn chưa?"

"Hả, ba cậu ta và ba tôi từng là tình địch, bây giờ họ là kẻ thù. Sau này chúng tớ sẽ khó kết hôn, nói gì đến đính hôn từ nhỏ.."

“Moẹ kiếp, tớ thích cái tình tiết yêu đương với con trai kẻ thù này quá đi mất.”

Tôi ngẩng đầu lên, lần này tôi thực sự không còn gì để nói.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi biết phòng học của Trình Cảnh Nguyên nằm ở tầng năm của tòa nhà đối diện, liếc qua cửa sổ đã tìm thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-mai-truc-ma/5.html.]

Khi còn nhỏ, có một lần vào ngày sinh nhật, được bao quanh bởi bố mẹ và gia đình Trình Cảnh Nguyên, tôi nhắm mắt lại ước một điều, tôi nói rằng tôi yêu Trình Cảnh Nguyên, tôi ước cậu ta là của tôi.

Tôi đã vô tình nói ra điều ước của mình nên khi mở mắt ra tôi nhìn thấy khuôn mặt bàng hoàng của ba mẹ và nụ cười đầy ẩn ý của chú đẹp trai.

Lúc đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là phải làm gì nếu điều ước của tôi không thành sự thật.

Lý Phi luôn nói Trình Cảnh Nguyên là của tôi, mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng cậu ta chưa bao giờ thừa nhận.

Trình Cảnh Nguyên ngày càng giỏi hơn và ngày càng có nhiều người thích cậu ta.

Khoảng cách giữa tôi và Trình Cảnh Nguyên dường như ngày càng xa hơn, giống như bây giờ, câu ta ở phía đối diện, là một học bá, còn tôi là một học sinh bình thường trong lớp bình thường.

Tôi bắt đầu thở dài, vốn dĩ đã suy nghĩ rất nhiều nhưng bây giờ rõ ràng đã vượt quá giới hạn.

Vì thế khi Trình Cảnh Nguyên tan học đến tìm tôi, tôi đã nghiêm túc nói với cậu ta: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng về nhà cùng nhau nữa."

"?"

"Tại sao? Hứa Giai Dao, cậu lại bị sao vậy?"

"Tớ nói thật đấy, chúng ta... đừng đến gần quá, người khác sẽ hiểu lầm chúng ta."

Cậu ta mỉm cười: "Hiểu lầm gì thế? Đừng gây rối nữa, nhanh lên nào. Tớ buồn ngủ quá muốn nhanh về nhà ngủ thôi."

Tôi tức giận, xách cặp bỏ chạy: “Tớ đã nói rồi cậu nghe không hiểu sao.”

Đi ngang qua cậu ta còn không quên nói, kết quả còn chưa chạy hai bước, đã bị Trình Cảnh Nguyên đã túm lấy cổ áo tôi.

"Được rồi, Hứa Giai Dao, tớ nghiêm túc nói cho cậu biết, tớ không sợ người khác hiểu lầm."

"Cậu...cậu thậm chí không nhìn vào những bài đăng tỏ tình sao? Họ đều nói chúng ta chính là...mối quan hệ kia."

Tôi nói với gương mặt đỏ bừng vì ngại, vì tôi nghĩ thế nào cậu ta cũng sẽ cười nhạo tôi cho xem.

Kết quả là Trình Cảnh Nguyên nói: "Ý cậu là chúng ta không phải sao?"

"?"

Trình Cảnh Nguyên cúi xuống gần tôi, ánh mắt cậu ta chạm vào mắt tôi, sau bao nhiêu năm, đôi mắt Trình Cảnh Nguyên vẫn rất sáng, tôi nhìn bóng dáng nghiêm túc của cậu ta mà không phản ứng gì.

"Hứa Giai Dao, tớ hôn cậu nhiều lần như vậy cũng cho phép cậu chạm vào tớ, vậy cậu cho rằng chúng ta là quan hệ gì?"

"Cậu, cậu, cậu,…đừng nói linh tinh, cậu hôn tớ, tớ chạm vào cậu? Tớ chạm vào cậu lúc nào?"

"Thật sao? Vậy bây giờ tay cậu đang làm gì vậy?"

Tay tôi? Tôi cúi đầu nhìn thấy tay mình đang ôm lấy cánh tay Trình Cảnh Nguyên, nhẹ nhàng xoa xoa.

"..."

Cái này thật sự không thể trách tôi, khi tôi lo lắng, tôi thường nắm cánh tay Trình Cảnh Nguyên, nhưng chính là cậu ta cứ để yên cho tôi nắm, bây giờ thì thành thói quen mất rồi.

Trình Cảnh Nguyên nhếch môi, nhéo mặt tôi: "Cậu phải chịu trách nhiệm với tớ đó."

16.

Kể từ khi tỏ tình, Trình Cảnh Nguyên trở nên táo bạo hơn trước.

Chỉ cần chúng tôi ở nhà một mình, cậu ấy sẽ rúc vào vòng tay tôi và hôn tôi thường xuyên.

Trong lúc tôi đang xem TV, Trình Cảnh Nguyên cứ tiến tới hôn tôi, tôi thấy khó chịu nên lúc cậu ấy đến gần liền nâng mặt cậu ấy lên.

Sau đó lấy tư thế “bịt tai không kịp trộm chuông” hôn lên môi Trình Cảnh Nguyên một cái. Thành công khiến cậu ấy bối rối.

**(Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người.)**

Tôi ôm đầu Trình Cảnh Nguyên, cười điên cuồng, đã lâu rồi tôi không thấy cậu ấy có biểu cảm như vậy.

Lần này Trình Cảnh Nguyên thành thật không hôn tôi nữa, chỉ ngơ ngác nằm trên sofa.

Tôi rất hài lòng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...