Thanh mai trúc mã - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:32:19
Lượt xem: 263

14.

"Dao Dao, tớ về trước đây, ngày mai gặp lại."

"Tạm biệt."

Sau khi thu dọn cặp sách, tôi quay lại nhìn Trình Cảnh Nguyên đang tựa lưng vào cửa sau.

Cậu ta cúi đầu nghịch nghịch máy chơi game, yên lặng và phớt lờ tôi.

Tôi không còn cách nào khác ngoài xách cặp lên và đi ngang qua cậu ta.

"Đi nào."

Cậu ta theo tôi, cách tôi một mét.

Trước khi vào tiểu học, gia đình Trình Cảnh Nguyên chuyển đến cạnh nhà tôi, vào ngày chuyển nhà, ba cậu ta còn đặc biệt đến cửa nhà tôi chào hỏi.

Ba tôi rất tức giận khi nhìn thấy mặt chú ấy chứ đừng nói đến việc làm hàng xóm với nhau, ba tôi nhất quyết lắp khung bóng trên tường giữa nhà tôi và chú ấy, đồng thời hàng ngày ở nhà luyện tập kỹ năng chơi bóng.

Kết quả là chưa đợi phản hồi từ người hàng xóm bên cạnh mà người ở tầng dưới đã phàn nàn với gia đình tôi rồi.

Tôi và Trình Cảnh Nguyên thân nhau hơn, bố mẹ cậu ta thường xuyên không có nhà, có lần tôi ở nhà một mình chán quá nên gõ cửa nhà cậu ta, thấy bên đó có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi, tôi đã gục ngã như thế đó. Sau đó tôi thường xuyên sang nhà cậu ta chơi.

Điều quan trọng nhất là Trình Cảnh Nguyên sẽ không tranh nhau xem TV với tôi, mà là ba tôi sẽ làm vậy.

Vì là hàng xóm nên chúng tôi đã về nhà cùng nhau từ khi vào tiểu học, Trình Cảnh Nguyên giúp tôi xách cặp, tôi hay đến căng tin đối diện trường mua hai cây kẹo mút rồi bỏ vào miệng cậu ta một cây.

Nhưng chưa bao giờ khoảng cách một mét như bây giờ.

"..."

Trường học cách nhà không xa, chưa kịp suy nghĩ xong thì tôi đã về đến nhà, vốn định cất cặp sách đi trước khi dỗ cậu ta, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cửa nhà bên cạnh đóng sầm lại.

Tôi thở dài, chạy vào phòng, lấy chìa khóa dự phòng của cậu ta trong túi ra rồi mở cửa.

Vừa vào cửa, tôi đã nhìn thấy Trình Cảnh Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, bất động, ngơ ngác xem TV.

Tôi bước tới và ngồi xuống cạnh cậu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thanh-mai-truc-ma/4.html.]

Trình Cảnh Nguyên không nói gì, vùi mặt vào con ngỗng lớn tôi đưa, không muốn lên tiếng trước.

Tôi kéo nó ra, xoay mạnh Trình Cảnh Nguyên lại rồi dùng cả hai tay bóp mạnh vào mặt cậu ta.

Khuôn mặt thanh tú và dịu dàng của Trình Cảnh Nguyên nhanh chóng đỏ bừng, tôi càng chạm vào, cậu ta càng tránh né, một lúc sau, cậu ta quay mặt đi với đôi mắt đỏ hoe.

“Trẻ con khóc nhè.”

Tôi đưa tay che mắt Trình Cảnh Nguyên, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi của cậu ta chảy qua ngón tay mình.

Nguyên nhân là do lúc nhỏ tôi nói rằng tôi không thích con trai hay khóc nên Trình Cảnh Nguyên đã thay đổi, nhưng không hiểu sao Trình Cảnh Nguyên luôn dễ dàng khóc trước mặt tôi.

Thực ra tôi cũng dần dần chấp nhận, có lẽ vì Trình Cảnh Nguyên đã khóc trong vòng tay tôi quá nhiều lần.

Cũng như bây giờ, cậu ta ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi giận dữ phàn nàn: "Cậu đúng là đồ xấu xa, sao cậu lại thay tên đó nói chuyện?"

“Bởi vì cậu đã giật vở bài tập của người khác trước.”

"Tớ chỉ, tôi chỉ muốn rủ cậu ta chơi bóng rổ với tớ."

"Khỏi giả vờ nữa. Tớ không biết cậu đang nghĩ gì chắc? Nói cho tới biết đi, tại sao cậu lại bắt nạt người ta?"

“Có vẻ như hôm nay cậu thân thiết với cậu ta quá nhỉ.”

"Không, chỉ là trao đổi học tập giữa những người bạn cùng bàn thôi, được chứ?"

“Tớ cũng có thể dạy cậu những câu hỏi đó, cậu có thể hỏi tớ.”

Tôi đẩy cậu ta ra và nghiêm túc nhắc nhở: "Nhưng chúng ta không còn ngồi cùng bàn nữa nên bất tiện."

Trình Cảnh Nguyên tựa vào vai tôi và xoắn những ngón tay quanh đuôi tóc tôi.

"Đừng tìm cậu ta, chậm nhất ngày mốt tớ nhất định sẽ đổi cậu trở về."

Tôi mặc kệ Trình Cảnh Nguyên, nắng chiều chiếu vào phòng từ khung cửa sổ, tôi ngáp một cái, gối đầu vào lòng Trình Cảnh Nguyên rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tôi cảm giác như có ai đó bế tôi lên, đặt tôi lên giường, tôi không còn sức mở mắt, cũng không còn sức đẩy cái đầu đang hôn lên mặt mình.

Không sao cả, dù sao đó cũng không phải là ai khác.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...