Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm tình đến muộn - ✅ Chương 37+38

Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:36:45
Lượt xem: 1,075

✅ Chương 37

 

Cho đến khi Tô Nhu Uyển rời đi, Tiếu Chi Tử vẫn chưa hoàn hồn tựa vào tường, há miệng thở hổn hển. Làm gì bây giờ? Có lẽ cô nên nói sớm cho Nguỵ Mân Tự, nhưng lại lo lắng hắn sẽ không thèm để ý đến sự sống c..hết của cô. Đến lúc đó lại chọc giận Tô Nhu Uyển, sẽ không ai bảo vệ được cô! Tóm lại, trước tiên giải quyết vấn đề điện thoại và định vị đã.

 

Cô ổn định lại tâm trạng, bước nhanh về phía trung tâm thương mại.

 

Trong khi đó, tại Văn phòng Luật Hồng Phương.

 

Nhìn những cô gái dễ thương xếp hàng ngồi ngoài văn phòng, Phương Gia Hàn đen mặt hỏi Nguỵ Mân Tự: “Cậu có ý gì?”

 

Nguỵ Mân Tự nở nụ cười vui mừng như người cha già: “Anh đã hơn ba mươi tuổi, không nên đơn độc nữa, nếu không nhà họ Phương sẽ tuyệt hậu, anh nhìn bên ngoài xem, đều là mẫu chị dâu Gia Ý thích.”

 

“Cậu thật đúng là rỗi hơi, chuyện của tôi không liên quan đến cậu.” Phương Gia Hàn lạnh lùng quét mắt: “Lập tức mang những người này rời đi, tìm ở đâu thì đưa về chỗ đó.”

 

“Không được!” Nguỵ Mân Tự mở quyển nhật ký của Phương Gia Ý ra để trước mặt Phương Gia Hàn: “Tìm một người chị dâu như vậy là nguyện vọng của Gia Ý, tôi nhất định phải giúp cô ấy thực hiện.”

 

em xong nội dung và chữ viết trên nhật ký, Phương Gia Hàn đỏ mắt.

 

Anh muốn đưa tay ra lấy nhật ký, lại bị Nguỵ Mân Tự đẩy ra: “Người cũng đều đã tới, đàn ông như anh không có chút phong độ nào sao?”

 

Phương Gia Hàn vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ: “Bây giờ là giờ làm việc của tôi! Cậu dẫn người xếp hàng xem mắt ở bên ngoài làm gì?!”

 

Nguỵ Mân Tự như có điều suy nghĩ.

 

“Cái này dễ giải quyết.” Vừa nói muốn tìm đối tượng cho Phương Gia Hàn, luật sư của công ty luật vui mừng vỗ đùi, hận không thể chiêng trống vang trời đưa anh ra cửa!

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Vì thế, trong quán cà phê bên cạnh, Phương Gia Hàn chính thức bắt đầu vòng xem mắt đầu tiên. Còn Nguỵ Mân Tự thì không chút khách khí ngồi ở bàn bên cạnh. Đối mặt với ánh mắt nghiến răng đuổi người của Phương Gia Hàn, Nguỵ Mân Tự vờ như không thấy. Đầu tiên là cô Chu, một người mẫu nổi tiếng kiêm đại sứ hình tượng thương hiệu nào đó.

 

Giới thiệu lẫn nhau xong, cô Chu hay chủ động mở đề tài: “Đối với gia đình và công việc, anh Phương phân bổ thời gian như thế nào?”

 

Phương Gia Hàn thành thật nói: “Một tuần tôi có sáu ngày rưỡi trên đường xử lý công việc.”

 

Cô Chu nhướng mày cười nói: “Vậy mục đích lập gia đình của Anh Phương là gì? Tìm người trông nhà sao?”

 

“Anh Phương là có biệt danh “đại pháp sư” trong giới luật sư, anh ấy là luật sư trăm vạn, trăm vạn này không phải lương một năm đâu.” Nguỵ Mân Tự không ngừng ở một bên trợ công: “Đàn ông vẫn nên bận rộn một chút sẽ tốt hơn, bận rộn mới không rảnh bận tâm hoa hoa cỏ cỏ, cô Chu phu thấy thế nào?”

 

Nghe Ngụy Mân nói xong, cô Chu lộ vẻ chần chừ, dường như đang cân nhắc: “Ngoại hình và năng lực của anh Phương đều rất ưu tú, tôi cảm thấy có thể tiếp xúc sâu hơn một chút.”

 

Nguỵ Mân Tự điên cuồng bảo: “Vậy thêm wechat đi, luật sư Phương.”

 

Phương Gia Hàn nặn ra một nụ cười giả tạo gượng ép, lưu liên lạc của cô Chu.

 

Đợi đến sau khi Cô Chu rời đi, Phương Gia Hàn nhịn không được nữa nổi khùng: “Gặp được người mình thích tôi sẽ chủ động, Nguỵ Mân Tự cậu không cần ở chỗ này lộn xộn, nhiều người tôi cũng không có thời gian đi nói chuyện đâu.”

 

Ngụy Mân như không nghe thấy, cười quay đầu vẫy tay:

 

“Người kế tiếp, cô Vương, mời ngồi qua bên này!”

 

Liên tiếp tám người, wechat của Phương Gia Hàn có thêm tám người. Vừa vì điều kiện bản thân anh vốn ưu tú, cũng không thể thiếu “Ba tấc lưỡi không nát” của Nguỵ Mân Tự. Cuộc xem mắt c..hết tiệt cuối cũng cũng kết thúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-tinh-den-muon/chuong-3738.html.]

Phương Gia Hàn như trút được gánh nặng, lạnh lùng nhìn Ngụy Mân Tự nói: “Cậu rất có thiên phú, không đi làm bà mối thật đáng tiếc.”

 

Nguỵ Mân Tự cười khoe tám cái răng trắng tinh: “Đa tạ đã khích lệ, nhớ nói chuyện với những người phụ nữ xinh đẹp này, nếu như nhóm này không thích hợp, tôi sẽ lại giúp anh xem xét, biết thời gian của anh quý giá, anh cũng rất quy củ cho nên mới gom đủ tám người đưa đến một lần.”

 

✅ Chương 38

 

Nói xong, hắn không để ý sắc mặt đen thành than của Phương Gia Hàn, ngâm nga hát vui vẻ rời đi.

 

“Nguỵ Mân Tự!!! Có phải cậu ăn no rửng mỡ hay không!”

 

Phương Gia Hàn tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây là chuyện gì, hắn là ai vậy!

 

Lái xe trở lại công ty, tâm tình Nguỵ Mân Tự sung sướng đẩy cửa phòng làm việc ra, cha mẹ hắn đã ngồi ở bên trong chờ, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng. Ánh mắt của anh ta tòi nghiên cứu cùng nóng lòng muốn thử, Nguỵ Mân Tự theo bản năng có chút bài xích.

 

“Mân Tự, con về rồi.” cha hắn lập tức giới thiệu: “Đây là Tiểu Tần, con của một người bạn của cha...

 

Nguỵ Mân Tự nhướng mày: “Con nhớ ba chưa bao giờ có bạn nào họ Tần.”

 

Nghe vậy, cha hắn nhất thời biến sắc, mẹ hắn lập tức đứng dậy giữ chặt Nguỵ Mân Tự: “Gần đây trạng thái của con không tốt lắm, mẹ và cha con đều lo lắng áp lực công việc của con quá lớn, cho nên muốn tìm bác sĩ tâm lý giúp con khai thông một chút.”

 

“Con không có bệnh.” Nguỵ Mân Tự rõ ràng có chút lo lắng: “Cha mẹ dẫn anh ta đi đi.”

 

Cha Nguỵ Mân Tự từ trước đến nay vốn trầm ổn trên mặt cũng mang theo vài phần lo lắng: “Mân Tự à, người chúng ta đã mời tới, con tốt xấu gì cũng trò chuyện một lúc, để cha mẹ yên tâm.”

 

Thấy Nguỵ Mân Tự chậm chạp không lên tiếng, người đàn ông kia bình tĩnh đẩy mắt kính: “Hai người tránh mặt một chút, để cháu nói chuyện riêng với Tổng giám đốc Ngụy.”

 

Đợi đến khi phòng làm việc chỉ còn lại Nguỵ Mân Tự và người đàn ông kia, anh ta cười thân thiện: “Tổng giám đốc Ngụy, tôi là Tần Túc, là bác sĩ tâm lý, anh không cần đối nghịch với tôi, bởi vì trong cuộc đời mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở, cũng sẽ có lúc bản thân không thể giải quyết. Bệnh tâm thần không phải là bệnh khó nói.”

 

Thấy Nguỵ Mân Tự mím môi dường như đang tự hỏi cái gì, Tần Túc vươn tay ra: “Nếu Tổng giám đốc Ngụy chuẩn bị xong, chúng ta có thể nói chuyện không?”

 

Nguỵ Mân Tự giương mắt nhìn anh ta, mở miệng cự tuyệt: “Thu hồi trò lừa gạt trẻ con của anh đi, tôi có thể khắc phục vấn đề trên người mình, không cần người khác xen vào việc của tôi.”

 

Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của Nguỵ Mân Tự, Tần Túc duy trì dáng vẻ tốt tính: “Tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình ư? Nếu như tôi có thể giúp anh buông bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới thì sao?”

 

“Mời anh rời khỏi đây.” Nguỵ Mân Tự giọng điệu trầm trọng: “Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ mời anh ra ngoài!”

 

Ánh mắt Tần Túc lóe lên, phối hợp xoay người rời đi.

 

Ngoài cửa, cha mẹ hắn lo lắng đón tiếp: “Bác sĩ Tần, thế nào rồi?”

 

“Tâm mâu thuẫn của anh ấy rất mạnh.” Tần Túc thở dài: “Hiện tại không thể gấp, tiến hành từng bước thôi.”

 

Cha Nguỵ Mân Tự lúng tôi lúng túng mở miệng: “Nó... sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

 

Kỳ thật điều ông ta muốn hỏi là, Nguỵ Mân Tự có thể bị điên hay không?

 

Tần Túc nghe hiểu ý của ông ta: “Ngài yên tâm, tôi đại khái hiểu rõ nguyên nhân bệnh của Tổng giám đốc Nguỵ, nghe nói là bạn anh ấy dẫn anh ấy đến hiện trường hỏa táng vợ cũ trong khi Tổng giám đốc Nguỵhoàn toàn không biết cô ấy đã c..hết. Đột nhiên chấn động thị giác và tâm linh, sự đả kích này cực lớn, cộng thêm sự áy náy và tình cảm của Tổng giám đốc Nguỵ đối với vợ cũ, cho nên mới không thoát ra được, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, anh ấy chỉ muốn tìm cách bù đắp cho người đã qua đời. Tình trạng này sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống bình thường, cũng không có trường hợp tổn thương hoặc tự gây thương tích, hai người thể yên tâm.”

 

Cha mẹ Nguỵ Mân Tự liếc nhìn nhau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ?”

 

“Thật ra thì chướng ngại tâm lý này cũng có thể tự khỏi.” Tần Túc dừng một chút: “Nếu như không bị kích thích nữa.”

Loading...