Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm tình đến muộn - ✅ Chương 17+18

Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:21:25
Lượt xem: 2,336

✅ Chương 17

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu lên mặt Ngụy Mân Tự, hắn nhíu mày trở mình: “Phương Gia Ý, kéo rèm cửa sổ một chút.”

 

Thật lâu không có lời đáp lại, Ngụy Mân Tự đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngàu, hắn lái xe đi tới công ty xử lý công việc những ngày qua, Triệu Hạ thấy hắn khôi phục trạng thái bình thường mà âm thầm mừng rỡ, bỗng nhiên nghe thấy Ngụy Mân Tự trầm giọng mở miệng: “Dự án tái thiết Khu thành cổ đưa vào lịch trình ngày hôm nay, giúp tôi hẹn Luật sư Phương gặp mặt một lần.”

 

“Vâng, Tổng giám đốc Ngụy.”

 

Năm phút sau, Triệu Hạ quay lại: “Tổng giám đốc Ngụy, bên Luật sư Phương... hình như không muốn gặp ngài.”

 

Phương Gia Hàn không muốn gặp hắn, Ngụy Mân Tự cũng không bất ngờ: “Đi điều tra hành trình hôm nay của anh ta.”

 

Một chiếc Rolls Royce dừng ở dưới lầu văn phòng luật Hồng Phương, Phương Gia Hàn bước những bước chân trầm ổn ra khỏi văn phòng luật sư, Ngụy Mân Tự cũng mở cửa xe đi về phía anh, hắn ngăn cản đường đi của Phương Gia Hàn: “Luật sư Phương, có tiện nói chuyện không?”

 

Phương Gia Hàn lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu có, đó cũng là chuyện ba năm trước tôi tra được cậu ngoại tình trong hôn nhân, chuẩn bị lấy tội danh trùng hôn gặp cậu trên tòa án.”

 

Nghe thấy tên Phương Gia Ý, Ngụy Mân Tự không tự chủ được trong lòng run lên, Phương Gia Hàn đẩy hắn ra: “Nếu không phải Gia Ý đau khổ cầu xin, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Đừng làm phiền tôi nữa, ở chỗ tôi, đã không ai có thể bảo vệ được cậu rồi! Ngụy Mân Tự, cảm ơn vì trong cuộc đời cậu từng có Gia Ý đi, cậu nợ em ấy ân tình cả đời này không kể hết!”

 

Lời nói vốn đã chuẩn bị tốt vào giờ phút này không thốt ra được, nhìn Phương Gia Hàn lái xe đi xa, Ngụy Mân Tự đ.ấ.m một cú vào vách tường, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.

 

Triệu Hạ lo lắng nhìn hắn một cái: “Tổng giám đốc Ngụy, Luật sư Phương thực sự không thể nói chuyện, hay là...”

 

Ngụy Mân tự nhắm mắt, giọng nói khàn khàn: “Cô đi thực hiện đi, bất kể bất cứ giá nào, dự án thảnh cổ nhất định phải mau chóng khởi công.”

 

Giang Cảnh Ngự Uyển.

 

Sau khi về nhà, Ngụy Mân Tự mệt mỏi vùi mình vào sô pha, chuông cửa bỗng nhiên bị ấn vang, hắn đứng dậy đi đến cửa chính, nhìn trên màn hình, có thể nhìn thấy khuôn mặt thấp thỏm quyến rũ của Tô Nhu Uyển.

 

Hắn ấn phím nói chuyện với bên ngoài: “Cô tới làm gì?”

 

Tô Nhu Uyển ngẩn người: “Mân Tự? Em... là mẹ bảo em ngày mai cùng anh đi du lịch Tam Á.”

 

“Vậy cô tự đi đi.”

 

Ngụy Mân Tự không kiên nhẫn nhíu mày, đang muốn cúp điện thoại, trên màn hình Tô Nhu Uyển hai mắt ửng đỏ: “Mân Tự, em biết người c..hết không thể sống lại, cũng hiểu được thời gian cũng không thể đảo ngược, chẳng lẽ người sống cũng muốn giống như đã c..hết sao?”

 

Khoảnh khắc đó hắn cứng đờ tại chỗ, chỉ nghe thấy Tô Nhu Uyển nhỏ giọng khẩn cầu: “Mân Tự, chúng ta còn có con, còn có nửa đời sau, đừng tra tấn lẫn nhau được không?”

 

Trong phút chốc, lời nói của Tô Nhu Uyển và cha mẹ chồng đan xen vào nhau trong đầu Ngụy Mân Tự, dường như mỗi người bên cạnh, đều đang cầu xin hắn nhìn về phía trước, còn ở chỗ Phương Gia Hàn, hành động của hắn đã sớm không còn đường quay đầu lại.

 

“Cạch” cửa được mở ra, Ngụy Mân Tự vẫn xoay người, mặc kệ Tô Nhu Uyển xách vali.

 

“Mân Tự...” Tô Nhu Uyển phấn khích, bỗng nhiên nghe thấy Ngụy Mân Tự trầm giọng nói: “Muốn ngủ chỗ nào thì ngủ, tuyệt đối không được đến phòng chứa đồ và phòng ngủ chính.”

 

Vẻ mặt cô ta ngưng đọng lại, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, dịu dàng cười với hắn: “Được, em đi ngủ đây.”

 

Chỉ cần Ngụy Mân Tự có thể ngầm đồng ý ở chung và cùng đi du lịch, cô ta còn có cơ hội xoay người!

 

✅ Chương 18

 

Ngày hôm sau, sân bay Tinh Thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-tinh-den-muon/chuong-1718.html.]

Sau khi tiếng thông báo dừng lại, ròng rọc của máy bay chậm rãi chạy về phía trước, ngửi mùi hoa hồng bên cạnh, Ngụy Mân nhíu mày: “Em mang thai, sau này không nên dùng nước hoa, đồ hóa học không tốt cho đứa bé.”

 

“Được, sau này không dùng nữa.”

 

Đối với sự quan tâm bất thình lình của hắn, Tô Nhu Uyển vui mừng không kiềm chế được, không giải thích cô ta đang dùng nước hoa hương hồng tinh khiết điều chế tự nhiên.

 

Ba giờ sau, máy bay đến sân bay Á Thành, khách sạn Siêu Ngũ Tinh cho xe chuyên dụng tới đón, tài xế đặt hành lý của hai người phía sau thùng xe, Tô Nhu Uyển đang ở trước cửa xe ra vẻ cố sức khom lưng bước lên cửa xe thì một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô ta, giọng nói trầm thấp của Ngụy Mân Tự từ phía sau truyền đến: “Đợi lát nữa theo anh đến trung tâm thương mại mua mấy đôi giày đế bằng.”

 

“Được.” Tô Nhu Uyển duyên dáng ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn hắn cười dịu dàng, xinh đẹp động lòng người.

 

Xuyên qua khuôn mặt này, Ngụy Mân Tự hoảng hốt nhìn thấy được một lúm đồng tiền khác, trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, nhanh chóng lên xe, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Tô Nhu Uyển, trong lòng Ngụy Mân Tự không hề gợn sóng.

 

Từ sau khi Phương Gia Ý c..hết, hắn mới rõ ràng tình cảm của mình đối với Tô Nhu Uyển là cái gì, có cảm động vì sự chấp nhất của cô ta, cũng bị bề ngoài và phong cách hoàn toàn đối lập của cô ta với Phương Gia Ý hấp dẫn, nhưng loại tình cảm chỉ có mới mẻ này nhất định không phải yêu, nhưng Phương Gia Ý đã c..hết, Tô Nhu Uyển mang thai, đây đều là hiện thực không thể chối bỏ, hắn có thể vì cha mẹ, vì đứa nhỏ mà chấp nhận.

 

Tại quầy Lễ tân khách sạn.

 

Tô Nhu Uyển thăm dò nhân viên công tác nói: “Một phòng tổng thống.”

 

Ngụy Mân Tự không nói gì, xem như ngầm đồng ý, ý cười trên mặt cô ta càng sâu: “Mân Tự, chúng ta cất hành lý xong đi dạo trung tâm thương mại ngay được không?”

 

Sợ khiến hắn khó chịu, Tô Nhu Uyển kiêu căng đột nhiên im lặng.

 

Tình hình của Ngụy Mân Tự bây giờ khiến cô ta không dám làm càn nữa, nhưng bất ngờ, hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

 

Bất chợt, trên mặt Tô Nhu Uyển tràn ra một nụ cười rạng rỡ, không khống chế được nội tâm mừng như điên, Ngụy Mân Tự trước kia đã quay trở lại, Phương Gia Ý cho dù có c..hết đi thì cuối cùng người chiến thắng vẫn là Tô Nhu Uyển cô mà thôi!

 

Tại Trung tâm thương mại lớn nhất Á Thành.

 

Tô Nhu Uyển kéo Ngụy Mân Tự, hăng hái bừng bừng từ tầng cao nhất đi thẳng xuống phía dưới, Ngụy Mân Tự dừng bước chân ở cửa hàng hàng hiệu cao cấp:

 

“Đi thôi, đi vào mua vài đôi giày đế bằng.”

 

Nhân viên bán hàng nhìn thấy phong cách ăn mặc của Ngụy Mân Tự, lập tức nhiệt tình đón tiếp, giới thiệu mẫu túi xách và giày mới nhất, Tô Nhu Uyển bên này đứng trước gương thử đến quên cả trời đất.

 

Còn Ngụy Mân Tự lại bị một bóng dáng gầy yếu hấp dẫn ánh mắt, cô gái mặc đồng phục nhân viên đang ngồi trước kệ sửa sang lại hàng hóa, nhìn sườn mặt có chút quen thuộc, Ngụy Mân Tự hoảng hốt, rõ ràng là tướng mạo rất dịu dàng thanh tú, nhưng gương mặt lại có vẻ cứng cỏi quật cường mà người bên ngoài khó có thể với tới, giống y hệt Phương Gia Ý năm đó.

 

Ngụy Mân Tự thần sắc đại biến, một tay kéo cô gái: “Cô tên là gì?!”

 

Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Mân Tự, ánh mắt vừa khó hiểu vừa xa lạ, dáng vẻ cô ngửa đầu càng cực kỳ giống Phương Gia Ý thời đại học. Nhận thấy được ánh mắt phía sau, cô quay đầu lại nhìn trừng mắt lạnh lùng: “Xin lỗi ngài, tôi còn có việc, nếu như ngài có vấn đề gì, chúng tôi sẽ phục vụ chu đáo.”

 

Nói xong, cô gái tựa như chạy trốn vào phòng thay quần áo, Ngụy Mân tự thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, tâm tình thật lâu không thể bình phục, về khách sạn nhà hàng ăn cơm tối qua loa xong, hắn và Tô Nhu Uyển trở phòng tổng thống ở lại tầng cao nhất.

 

Ngụy Mân Tự quan sát đèn đuốc ban đêm của thành phố này, trong mắt lại tràn đầy trống rỗng cùng tịch liêu, hồi tưởng lại dáng vẻ cô gái kia, Ngụy Mân Tự trong lòng mặt run lên, trên đời thật sự sẽ có người giống như vậy sao?

 

“Mân Tự...” Hắn xoay người nhìn lại, chẳng biết Tô Nhu Uyển từ trong phòng tắm đi ra từ lúc nào.

 

Cô ta thay đổi trang phục mát mẻ, nằm nghiêng trên giường, phong tình vạn chủng, Tô Nhu Uyển ánh mắt mê ly, môi đỏ mọng khẽ hé: “Mân Tự, anh lại đây...”

 

**(Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Có người thì tình cảm, đáng yêu và dịu dàng, họ luôn e ấp như nụ hoa hồng sớm mai chớm nở. Khó có người đàn ông nào cưỡng lại được sức hấp dẫn êm dịu ấy. Có người thì toát ra sức hấp dẫn trong cách ăn mặc, cử chỉ hào phóng và nụ cười bí ẩn đầy mê hoặc, ánh mắt lung linh của nàng cũng khiến bao chàng trai say đắm.

 

Nói tóm lại: Đây là 1 thuật ngữ được dùng để miêu tả vẻ thu hút của 1 người với những người đối diện, xung quanh.)**

 

Loading...