Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm tình đến muộn - ✅ Chương 13+14

Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:20:08
Lượt xem: 2,639

✅ Chương 13

 

Tiêu Hà kéo Ngụy Mân Tự đi ra ngoài: “Đi thôi, đừng quấy rầy Gia Ý.”

 

Khoảnh khắc ra khỏi nhà tang lễ, Ngụy Mân Tự quay đầu lại, thấy bóng lưng Phương Gia Hàn đang không ngừng run rẩy, vô cùng bi thương.

 

Bên ngoài nhà tang lễ.

 

Ngụy Mân bình tĩnh nhìn làn khói trắng thoát ra từ phòng hỏa táng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên giọng nói và nụ cười của Phương Gia Ý, một người còn sống sờ sờ mấy ngày hôm trước, sao lại hóa thành một đống khói xám chứ? Hắn vẫn không thể tin được...

 

Ngụy Mân Tự lại vọt tới cửa phòng hỏa táng, đụng phải nhân viên công tác: “Xin chào, người nhà của cô Phương đâu ạ, hỏa táng đã xong rồi, có thể đi nhận tro cốt.”

 

Phương Gia Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Hai người đã ly hôn, cho nên cậu không phải là người nhà của em ấy, suốt bảy năm, cho dù là nuôi chó cũng sẽ có tình cảm, nhưng cậu lại đối xử với em ấy như thế nào?”

 

Trong lòng chấn động mạnh, Ngụy Mân Tự cũng không còn dũng khí đi về phía trước nửa bước, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Phương Gia Hàn vào phòng hỏa táng.

 

Trong phòng hỏa táng, cửa lò mở rộng, bước chân Phương Gia Hàn như nặng ngàn cân. Anh chậm rãi đi về phía lò hỏa táng, thật sự khó có thể tưởng tượng, em gái quật cường đáng yêu của mình sẽ bị đốt thành một đống xương vụn và tro trắng như vậy. Xương cốt vẫn nóng, nóng như nước mắt của Phương Gia Hàn, cho dù đầu ngón tay nóng đến đỏ bừng, anh gần như không có tri giác, dịu dàng đặt tro cốt Phương Gia Ý vào trong bình nhỏ: “Gia Ý, hôm nay anh đưa em về nhà, qua bảy ngày nữa, em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cha mẹ.”

 

Là luật sư, Phương Gia Hàn lúc nào cũng có lý trí, nhưng giờ phút này, anh biết rõ vĩnh viễn không được đáp lại, nhưng vẫn một mình lẩm bẩm: “Hôm nay anh đánh Ngụy Mân mấy phát, nhưng vẫn cảm thấy không hả giận, Gia Ý à. Em đừng vội lên thiên đường xếp hàng, kiếp sau hãy cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, để em an ổn hạnh phúc cả đời.”

 

Bình gốm vẫn còn ấm, dường như Phương Gia Ý vẫn còn nhiệt độ cơ thể, Phương Gia Hàn ôm chặt bình gốm trắng, quỳ rạp trên mặt đất khóc không thành tiếng, cùng lúc đó, nghe tiếng khóc bi thương trong phòng hỏa táng, Ngụy Mân Tự ảm đạm quay đầu rời đi.

 

Giang Cảnh Ngự Uyển.

 

Khoảnh khắc Ngụy Mân Tự bước ra khỏi thang máy, bỗng nhiên phát hiện nhà mình cửa lớn mở rộng, có mấy người lạ mặc đồng phục màu xanh lá cây chế đóng gói đồ đạc chuyển ra ngoài, trong nháy mắt hắn hỏi nổi giận: “Mấy người là ai?!”

 

Đối phương rõ ràng sửng sốt: “Xin chào, chúng tôi là người của công ty chuyển nhà mẹ ngài thuê.”

 

“Cô này, nhờ cô tới giải thích một chút!”

 

Nghe nhân viên công ty chuyển nhà trong tiếng thúc giục, Tô Nhu Uyển chân tay luống cuống đi ra từ phòng ngủ chính: “Mân Tự, mẹ nói chúng ta đã tổ chức hôn lễ, đứa nhỏ qua mấy tháng nữa là được sinh ra, không nên ở riêng như trước, cho nên em thanh lý hết đồ đạc không cần dùng trong nhà, lát nữa đi mua ít đồ trẻ con...”

 

Cô ta nói đến đây, Ngụy Mân Tự đ.ấ.m mạnh vào cửa lớn: “Để đồ đạc lại, mấy người cút hết ra ngoài cho tôi!”

 

Người của công ty chuyển nhà nhìn nhau, bất lực nhìn về phía Tô Nhu Uyển, Ngụy Mân Tự trầm giọng cảnh cáo: “Không cần nhìn cô ta, đây là nhà của tôi, nếu mấy người không rời đi, tôi sẽ tố cáo mấy người xâm nhập gia cư bất hợp pháp!”

 

Cho đến người của công ty chuyển nhà nối đuôi nhau đi hết, Ngụy Mân Tự lạnh lùng nhìn về phía Tô Nhu Uyển: “Còn cô nữa, đi ra ngoài!”

 

Trong nháy mắt, đôi mắt Tô Nhu Uyển đỏ bừng: “Mân Tự, chúng ta đã tổ chức hôn lễ, con cũng có...”

 

“Ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Hắn không hề động đậy chút nào: “Vợ của tôi, tuyệt đối sẽ không phải là người phụ nữ như cô.”

 

Đẩy Tô Nhu Uyển đang nức nở ra cửa lớn, Ngụy Mân Tự như phát điên đi tháo ra những cái rương đang bị dán băng dính kia, bỗng nhiên, một tấm siêu âm trắng đen được giữ gìn cẩn thận đập vào mắt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-tinh-den-muon/chuong-1314.html.]

 

✅ Chương 14

 

Đây là đứa bé của hắn và Phương Gia Ý năm năm trước, trên hồ sơ bệnh án của bệnh viên phụ sản viết: [Phụ nữ có thai có nguy cơ sinh non, đề nghị nằm viện giữ thai!]

 

Mà khi đó Phương Gia Ý, vì thay Ngụy Mân Tự bắt được khách hàng hắn từng đắc tội ở tiệc rượu, ở dưới lầu công ty người ta đợi tám tiếng đồng hồ! Cô liều mạng tìm khách hàng, cùng ngày đó còn tổ chức một cuộc hẹn, sau khi tiệc rượu kết thúc về nhà, Phương Gia Ý trong lúc ngủ mơ bị cơn đau làm cho bừng tỉnh, m..áu tươi nhuộm đỏ toàn bộ ga giường! Trên đường đến bệnh viện, cô vẫn an ủi hắn: “Mân Tự, em không sao, ngày mai còn phải bàn chi tiết hợp tác với Tổng giám đốc Vương, về sớm nghỉ ngơi một chút.”

 

Ngày hôm sau sau khi làm phẫu thuật xong, mặc dù sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Phương Gia Ý vẫn giống như một người không có việc gì trở về công ty, lo lắng anh tuổi trẻ bốc đồng, ứng phó không được với Tổng giám đốc Vương từng có mâu thuẫn, cô lại cùng hắn xã giao cả ngày, cuối cùng thoả thuận được một đơn hàng lớn thay đổi vận mệnh công ty, có lẽ vì nguyên nhân ngày đó uống rượu, Phương Gia Ý luôn bị cơn đau hành hạ, hắn cùng cô đi bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói sau khi cô sinh non lại uống rượu cộng thêm lao lực, thể trạng khôi phục rất kém.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

“Với tình trạng sức khỏe của bà Phương, sau này rất khó mang thai.”

 

Vẻ mặt của Phương Gia Ý khi đó, là sự bối rối và bi thương mà hắn chưa từng thấy qua: “Bác sĩ, vậy thụ tinh ống nghiệm có hy vọng không?!”

 

Bác sĩ hít vào một hơi: “Vì cơ thể người mẹ không đáp ứng nên tỷ lệ thụ thai rất thấp, tỷ lệ sống sót của thai nhi còn thấp hơn, bà Phương, hiện tại thủ tục nhận con nuôi cũng không phức tạp, vợ chồng ông bà có thể bàn bạc.”

 

Mắt thấy hai mắt linh động cứng cỏi của cô trong nháy mắt xám xịt xuống, hắn lập tức lên tiếng an ủi, lúc ấy hắn nói cái gì? Ngụy Mân tự vắt óc suy nghĩ, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh hắn ôm Phương Gia Ý, khi đó hắn nói: “Chúng ta đều còn trẻ, chuyện có con là tùy duyên, cho dù cả đời này em cũng không thể sinh, anh cũng chỉ cần một mình em.”

 

Lời hứa hẹn ngày xưa còn văng vẳng bên tai, hiện thực lại tàn nhẫn làm cho người ta tan nát cõi lòng, Ngụy Mân Tự đau đớn nắm chặt tóc, những năm đó...

 

Hắn cuối cùng đã làm những gì? Phương Gia Ý lại phải nhận bao nhiêu thất vọng và đau đớn? Sự trống rỗng và hối hận bao phủ lý trí Ngụy Mân Tự, hắn nổi điên tìm kiếm ở trong rương, còn có bao nhiêu đồ vật của Phương Gia Ý? Còn có bao nhiêu dấu vết tồn tại của cô?

 

Bộ đồ ngủ màu xanh da trời kia hắn mặc bảy năm, đã có nhiều vết bẩn và rạn, thật sự khó coi, nhưng Phương Gia Ý luyến tiếc không vứt, còn không ngại phiền toái đi giặt, đi vá...

 

Bộ đồ ngủ cũ này không lâu trước đây bị Ngụy Mân Tự ghét bỏ, hôm nay ôm vào trong n.g.ự.c cảm giác hơi ấm của ký ức.

 

Đêm đã khuya, Ngụy Mân Tự từ trên sô pha bừng tỉnh, trong lòng còn ôm chặt bộ áo ngủ màu lam kia, hắn mơ thấy Phương Gia Ý c..hết ở trong lòng mình, cô nhắm chặt mắt, không muốn nhìn hắn, sự yếu ớt và kiên quyết này làm tim gan hắn như nứt ra, hắn ngơ ngác ngồi ở trên sô pha, một đêm không ngủ.

 

Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại du dương phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng khách, Triệu Hạ như thường lệ báo cáo kế hoạch và lịch trình ngày hôm nay của Ngụy Mân Tự, thật lâu sau, giọng Ngụy Mân Tự khàn khàn mở miệng: “Từ chối hết đi, mấy ngày nay trạng thái của tôi không tốt, nếu có văn kiện cần ký tên, cậu mang đến Giang Cảnh Ngự Uyển.”

 

Triệu Hạ ở đầu dây bên kia ngẩn người, không ngờ ông chủ cuồng công việc cũng có lúc uể oải như vậy: “Vâng Tổng giám đốc Ngụy.”

 

Chiều hôm sau.

 

Triệu Hạ tới đưa văn kiện khẩn cấp cần ký, khoảnh khắc cửa mở, không khỏi sợ tới mức run rẩy, Ngụy Mân Tự mặc áo ngủ màu lam có chút cũ nát, tóc rối bù râu ria xồm xoàm, trong nhà khắp nơi đều là thùng giấy lớn bị lục tung, giống như bị trộm.

 

“Ông chủ, đây là... Phá sản?”

 

Trái tim nhỏ bé của Triệu Hạ run rẩy, theo tầm mắt thấp thỏm tò mò của Triệu Hạ nhìn lại, Ngụy Mân Tự không có chút ý định giải thích nào, thuần thục ký tên xong chuẩn bị tiễn khách.

 

“Tổng giám đốc Ngụy.” Triệu Hạ cổ quái lật xem mấy phần văn kiện: “Mấy phần văn kiện này cần ký tên lần nữa, tôi đi in lại.”

 

Ngụy Mân Tự không khỏi xem xét lại văn kiện bị hỏng, chung một vấn đề, hắn ký tên Phương Gia Ý.

 

Loading...