Thâm tình chốn hoàng cung - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:08:39
Lượt xem: 334

08

 

“Đã lâu không gặp, Thừa tướng.” Phó Sâm mỉm cười với Thừa tướng.

 

Thừa tướng ngẩn ra, đột nhiên cười thành tiếng: “Không hổ là phu thê, bệ hạ và nữ nhi của vi thần thật sự là càng ngày càng giống.”

 

Sắc mặt Phó Sâm trầm xuống, ta đoán hắn tức giận vì nói chuyện về ta. Phó Sâm rất ghét ta, điều này ta tự mình hiểu lấy. Ta cũng không cần hắn thích, quyền lực là đủ rồi.

 

Thừa tướng đột nhiên tỉnh táo lại, dường như tiếc hận nói: “Ta còn muốn nhìn các ngươi tra tấn nhau cả đời, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.”

 

“Tiêu, Hiên!”

 

“Đừng kích động như vậy, bệ hạ. Ta đặc biệt tới dự tang lễ nữ nhi của mình, thực hiện nghi thức lễ tang của hoàng hậu, thật là vinh hạnh lớn.”

 

“Nàng là nữ nhi của ngươi, nàng còn đặc biệt thả ngươi đi, tha cho ngươi một mạng!”

 

Thừa tướng giống như là nghe được chuyện cười gì đó, cười thành tiếng, mang theo sự châm chọc: “Tha cho ta? Ngươi cho rằng nó thật sự có tốt bụng như vậy, ngươi thật sự cho rằng nó không biết chuyện ta hạ độc sao. Nữ nhi tốt của ta biết rõ hơn các ngươi cách tra tấn ta.”

 

Đúng vậy, ta thả hắn đi, không phải vì tốt bụng. Chỉ có điều hắn đã trốn thoát nhưng đáng tiếc vận khí không tốt, lại bị Phó Sâm bắt được.

 

Để khống chế ta tốt hơn, từ khi ta còn bé Thừa tướng đã cho ta uống thuộc độc, đúng giờ sẽ cho ta thuốc giải. Sau đó ta rời xa hắn vì thuốc giải độc đã hết.

 

Trong khoảng thời gian đó, ta vừa chịu đựng đau đớn, vừa ứng phó với Thừa tướng, vừa nhắc nhở Phó Sâm.

 

09

 

Đó là một bữa tiệc trong cung không lâu sau khi Phó Sâm đăng cơ, độc tố tích tụ quanh năm suốt tháng khiến ta khó có thể thụ thai. Ta thường cãi nhau với Thừa tướng.

 

Trong bữa tiệc đó, ta gặp được Kỳ Trà.

 

Kỳ Trà lẽ ra đã c..hết từ lâu rồi.

 

Phó Sâm kích động nhìn Kỳ Trà đang múa, muốn trực tiếp dẫn nàng xuống.

 

“Hoàng thượng.” Ta nhắc nhở hắn: “Đây là cung yến.”

 

Phó Sâm thoáng yên tĩnh, tầm mắt theo sát Kỳ Trà.

 

Cung yến còn chưa kết thúc, Phó Sâm đã rời đi. Ta ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Thừa tướng. Ta biết, hắn đang cảnh cáo ta rằng ta có thể bị thay thế bất cứ lúc nào hắn muốn.

 

Sau khi cung yến kết thúc, ta trở lại điện Tiêu Phòng, cho cung nữ lui, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Quả nhiên, Phó Sâm nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước vào: "Tiêu Ngọc Hàm, Trà Nhi rõ ràng còn sống, sao ngươi lại nói nàng ấy đã c..hết!

 

Ta liếc hắn và rót một tách trà: “Đóng cửa”.

 

“Tiêu Ngọc Hàm!”

 

“Bệ hạ, đóng cửa lại.”

 

Ta nhìn hắn không chút sợ hãi, đầu óc bị choáng váng của Phó Sâm cũng bình tĩnh lại, xoay người đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống trước mặt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-tinh-chon-hoang-cung/phan-4.html.]

 

“Bệ hạ, hôm nay trong cung yến ngài quả thực có chút lỗ mãng, hành động lần này sợ là sẽ làm triều thần không thích. Hiện giờ Thừa tướng nắm giữ hơn phân nửa thế lực trong triều, bệ hạ càng nên cẩn thận. Ngày mai chắc chắn sẽ có ngự sử thượng tấu, bệ hạ chớ xúc động.”

 

Ta uống một ngụm trà, nhuận cổ họng: “Bệ hạ, có muốn nói gì không?”

 

Phó Sâm trầm mặc một chút: “Tiêu Ngọc Hàm, trong mắt ngươi, trẫm là cái gì?”

 

Vấn đề này, ta sửng sốt một chút. Vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi chuyện Kỳ Trà, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này.

 

“Là bệ hạ, là hoàng đế của Đại Chu.”

 

“Hoàng đế của Đại Chu?” Phó Sâm cười mỉa mai: “Tiêu Ngọc Hàm, trong mắt ngươi chưa từng có người như trẫm, đúng không?”

 

Ta xoa xoa lông mày, nghi hoặc: “Bây giờ bệ hạ rốt cuộc muốn nói cái gì? Một chút không cẩn thận, thần thiếp, bệ hạ, thậm chí là ý trung nhân của bệ hạ, Kỳ Trà, đều sẽ c..hết.”

 

“Sẽ không như vậy, Tiêu Ngọc Hàm, trẫm sẽ làm tốt vai trò một hoàng đế.” Phó Sâm đứng dậy đi ra ngoài, để ta lại một mình suy nghĩ.

 

Ta nghĩ mãi mà không hiểu, những lời này của Phó Sâm có ý nghĩa gì? Oán trách ta đẩy hắn lên ngôi vị hoàng đế sao? Nnhưng nếu ta không làm như vậy, Phó Sâm đã sớm c..hết rồi. Có lẽ là oán hận, ta nghĩ như vậy, có lẽ nếu phải c..hết Phó Sâm cũng không muốn dính dáng đến ta.

 

Từ đó về sau, Phó Sâm không tới chỗ ta nữa, cả ngày ở trong cung Kỳ Minh.

 

Trong cung người người đều nói ta thất sủng. Thứ ta chưa bao giờ đạt được, nói gì đến mất chứ.

 

Ta đi tìm Kỳ Trà.

 

Ngày hôm sau, Kỳ Trà rời đi.

 

Biết được tin tức này, Phó Sâm vừa xuống triều, ngay cả long bào cũng không kịp thay vội vã chạy đến cung của ta. Lúc đó ta đang ngồi đọc sách.

 

“Tiêu Ngọc Hàm!”

 

Vẫn là quá mức nôn nóng, ta nhìn về phía người nổi giận đùng đùng đang đi tới kia. Đã lâu như vậy rồi sao hắn vẫn không học sự nhẫn nại? Tức giận như thế, có thể mang đến lợi ích gì.

 

“Tiêu Ngọc Hàm, ngươi đưa Trà Nhi đi đâu rồi! Nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

 

“Bệ hạ muốn giữ Kỳ Trà cô nương trong cung, nhưng đã hỏi qua ý kiến Kỳ Trà cô nương chưa.” Ta chỉ cho Kỳ Trà cô nương lựa chọn mà thôi.

 

Phó Sâm cười lạnh: “Đừng đem những thủ đoạn dơ bẩn của ngươi đổ lên người Trà Nhi, nàng không giống ngươi.”

 

“Nói đến thủ đoạn dơ bẩn, ai có thể so sánh với bệ hạ.” Ta cười ra vẻ ngây thơ: “Nếu không, tại sao bệ hạ lại trở thành phu thê với ta đây?”

 

“Tiêu Ngọc Hàm!”

 

Phó Sâm rất dễ bị ta chọc giận, giơ tay kéo ta dậy. Vô tình khiến ta ngã xuống đất, cả người đau đớn, trong bụng đau đớn giống như đao cắt.

 

Chất độc bắt đầu phát tác.

 

“Tiêu Ngọc Hàm! Giọng nói hoảng hốt của Phó Sâm vang lên: “Người đâu, gọi thái y!”

 

Ta cố gắng ngẩng đầu lên, trước mắt mơ hồ, nhìn không rõ lắm, vừa định nói gì đó, miệng trào ra một dòng m..áu lớn.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta mơ hồ nhớ ra rốt cuộc ta và Phó Sâm đã có hôn ước như thế nào.

Bình luận

1 bình luận

  • ngay từ đầu đã xác định sẽ là bi kịch rồi, địa vị cùng hoàn cảnh của cả 2 quá khác nhau,mong cầu từ đầu cũng khác nhau, nam9 biết rõ tình cảnh của bản thân, ko có quyền lựa chọn, đối với nu9 ái hận đan xen,gút mắc quá nhiều, ko thể bày tỏ.. chung quy là âm dương cách biệt,kiếp này bỏ lỡ... thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...