Thái tử yêu nữ nhân câm đã cứu chàng, muốn hủy hôn với ta. - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:10:17
Lượt xem: 2,290

"Chúng ta thì làm sao?"

 

Sở Hành không ngờ người kia vẫn còn trong phòng ta, mặt lúc đỏ lúc trắng.

 

"Ta không như Hoàng đệ, hôm nay từ hôn người này, ngày mai từ hôn người khác."

 

"Người ta đã chọn, thì sẽ thủy chung như một."

 

Mặt Sở Hành giờ chỉ còn trắng bệch.

 

"Còn nữa, Thục Nhân không phải để ngươi gọi."

 

"Phải gọi là Hoàng tẩu."

 

Môi Sở Hành run run, không nói nên lời.

 

Ta còn tưởng hắn ta sẽ gọi Hoàng tẩu thật.

 

Chán ngắt.

 

Khoanh tay đóng cửa.

 

"Thục Nhân." Sở Hành chặn cửa lại: "Thục Nhân, Liễu Nhược nàng ta lừa dối ta!"

 

"Thục Nhân, là nàng ta gây chuyện, chúng ta mới thành ra như bây giờ!"

 

"Thục Nhân, nàng nghe ta nói, mấy hôm trước ta nằm mơ, mơ thấy người thành thân với nàng rõ ràng là ta..."

 

"Phu nhân." Sở Ngu trực tiếp đổi cách xưng hô: "Chăn lạnh rồi, thân thể ta yếu, lạnh."

 

"Thái tử điện hạ, hay là vào trong cùng Đại điện hạ nói chuyện đi?"

 

Sở Hành im bặt.

 

Ta đóng cửa lại.

 

23.

 

Chẳng biết Sở Hành đã chịu kích động gì lớn lao, sau khi trở về lại lâm bệnh.

 

Không còn náo nhiệt ở điện Cần Chính, cũng chẳng còn náo nhiệt ở Đông cung để xem nữa.

 

Nhưng phủ tthượng đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của ta và Thất hoàng tử, cũng chẳng rảnh rỗi gì.

 

Hôm ấy ta đang kiểm kê của hồi môn, thì có một vị khách không mời mà đến.

 

Liễu Nhược vừa thấy ta liền quỳ xuống, khóc như mưa.

 

"Tạ cô nương, người hãy đến Đông cung thăm điện hạ đi!"

 

Ta nghiêng người, tránh khỏi vạt áo suýt bị nàng ta túm lấy.

 

"Tạ cô nương, Điện hạ bệnh nặng, không cách nào tỉnh lại, trong mơ cứ luôn miệng gọi tên cô nương."

 

"Cô nương hãy đến thăm chàng, biết đâu chàng sẽ tỉnh lại!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-yeu-nu-nhan-cam-da-cuu-chang-muon-huy-hon-voi-ta/chuong-11.html.]

Đây là lần thứ hai trong hai kiếp ta được nghe giọng nói của Liễu Nhược, thật không dễ dàng gì.

 

Ta từ trên cao nhìn xuống nàng ta, không muốn bận tâm lắm.

 

"Tạ cô nương, tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa người và điện hạ, xin người hãy đến Đông cung một chuyến!"

 

Liễu Nhược lại bắt đầu dập đầu: "Là dân nữ vọng tưởng rồi!"

 

"Chỉ cần Tạ cô nương gật đầu, dân nữ nguyện làm thiếp!"

 

"Tạ cô nương, dân nữ xin người!"

 

Ta vừa nhíu mày, bên cạnh đã vang lên tiếng quát lạnh: "Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Chó mèo hoang ở đâu cũng cho vào phủ à?"

 

Hừm, sau khi mắng Thái tử là "chó", Hồng Nhạn càng ngày càng buông thả rồi.

 

"Quản gia! Đuổi khách!"

 

Liễu Nhược bị đuổi ra khỏi phủ, không bao giờ được cho vào nữa.

 

Vốn là chuyện chẳng đáng để tâm, nhưng ta càng nghĩ về ý tứ trong lời nàng ta, càng thấy không ổn.

 

Sở Hành bệnh, gọi tên ta?

 

Hắn ta đâu có tình nghĩa sâu nặng với ta đến thế.

 

Hơn nữa, lần trước hắn ta còn nói mơ thấy ta thành thân với hắn ta.

 

Chẳng lẽ hắn ta...

 

Ta sống lại một đời đã là chuyện kỳ quặc, cũng chẳng có gì là không thể.

 

Nhưng, nếu hắn ta nhớ lại kiếp trước, nước cờ thứ ba của ta, nên đi về đâu?

 

24.

 

Lúc trước ta đã từng khoác lác với Sở Ngu rằng, chỉ cần hắn ta cùng ta kết minh, chỉ với ba nước cờ, hắn ta sẽ lấy lại được những gì vốn thuộc về mình.

 

Kiếp trước c.h.ế.t thảm như vậy, ta tuyệt đối không thể để Sở Hành an ổn làm Thái tử của hắn ta được.

 

Càng không thể để hắn ta đăng cơ.

 

Ta sai người theo dõi Đông cung.

 

Sở Hành đã tỉnh lại, xem ra không có gì khác thường.

 

Đông cung cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra.

 

Cửa điện Cần Chính vắng tanh.

 

Sở Hành không còn đòi từ hôn nữa, thay vào đó lại trì hoãn hôn lễ của mình và Liễu Nhược.

 

Điều này lại khiến ta càng thêm bất an.

 

Với tính tình của Sở Hành, nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.

 

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...