Thái tử yêu nữ nhân câm đã cứu chàng, muốn hủy hôn với ta. - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:14:25
Lượt xem: 2,739

Đông Cung rộng lớn, có một hồ nhân tạo, có một cây cầu vòm.

 

Tối hôm đó, Liễu Nhược yếu đuối ngồi trên lan can đá của cây cầu vòm, vừa khóc vừa ra hiệu cho Thái tử điện hạ: "Là Nhược Nhược không hiểu chuyện, Nhược Nhược liên lụy đến Điện hạ. Nhược Nhược nguyện ý chuộc tội."

 

"Điện hạ, kiếp sau Nhược Nhược sẽ báo đáp tấm lòng chân thành của ngài."

 

Ùm ——

 

Nhảy xuống hồ.

 

Thái tử điện hạ tình sâu không thọ, tất nhiên nhảy theo sau.

 

Nhưng không biết là do thời gian chọn quá muộn, hay Thái tử điện hạ vốn dĩ mắt mờ.

 

Vùng vẫy dưới nước mãi mà không vớt được người lên.

 

Đã diễn thì phải diễn cho thật, Liễu Nhược quả thực không biết bơi.

 

Vẫy vùng mấy cái, đợi mãi không thấy ai đến cứu.

 

Đến lúc sinh tử, bản năng cầu sinh trỗi dậy, nàng ta cất tiếng hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng! Điện hạ, điện hạ, Nhược Nhược ở đây!"

 

Nghe nói biểu cảm của Thái tử điện hạ lúc đó rất đặc sắc.

 

Đáng tiếc, hắn ta biểu hiện ba lần đặc sắc như thế, mà ta lại không được chứng kiến lần nào.

 

Sau đó Đông Cung không ngớt tiếng quát mắng, tiếng khóc lóc.

 

Chưa được mấy ngày, lại ầm ĩ đến điện Cần Chính.

 

Thái tử điện hạ quỳ mãi không chịu đứng lên: "Phụ hoàng, xin người thu hồi mệnh lệnh."

 

"Nhi thần muốn từ hôn!"

 

21.

 

Thân là nữ nhi, nhất là khuê nữ thế gia, từ bé mẫu thân đã dạy ta rằng, tình ái đáng sợ.

 

Yêu người chỉ nên yêu bảy phần, giữ lại ba phần cho mình.

 

Chẳng lẽ thân là Thái tử, không ai dạy hắn ta điều này sao?

 

Có lẽ là vậy.

 

Hoặc có lẽ, từ nhỏ hắn ta đã được nuông chiều quá mức.

 

Hoàng hậu tuy là kế thất, nhưng lại xinh đẹp động lòng người, một mình chiếm trọn sủng ái của Hoàng thượng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-yeu-nu-nhan-cam-da-cuu-chang-muon-huy-hon-voi-ta/chuong-10.html.]

Trước Thái tử, Bệ hạ đã có một Trưởng tử bệnh tật triền miên, sau lại có thêm mấy vị công chúa nhỏ.

 

Mãi đến khi Thái tử mười bốn tuổi, Bệ hạ mới có thêm một Tiểu Hoàng tử.

 

Thái tử sinh ra đã đương nhiên chiếm hết mọi tài nguyên của Hoàng gia.

 

Cũng đương nhiên cho rằng tất cả mọi người, mọi việc đều phải xoay quanh mình.

 

Hắn ta muốn lấy ai, thì nhất định phải lấy cho bằng được.

 

Hắn ta không muốn lấy ai, thì không ai có thể trách móc được hắn ta.

 

Bệ hạ bị hắn ta chọc giận đến mức gần như ngất đi, trực tiếp đưa ra Thượng phương bảo kiếm.

 

Chuyện ầm ĩ cả kinh thành, người muốn cưới là hắn ta, hôn kỳ đã cận kề, vậy mà người nói không cưới cũng là hắn ta.

 

Bách tính sẽ nhìn hắn ta thế nào? Nhìn thánh chỉ của Hoàng thượng ra sao?

 

Đương nhiên, c.h.é.m chỉ là dọa, Bệ hạ chỉ đá hắn ta vài cái rồi để hắn ta lăn đi.

 

Thái tử cứ thế mà "lăn": “lăn" đến tận bên trong viện của ta.

 

Lúc đó, ta vừa "thử" xong với Sở Ngu, căn bản không muốn động đậy.

 

Nhưng trong viện không có người hầu, mà hắn ta lại đập cửa ầm ĩ.

 

Khi mở cửa, ta cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng vẻ mặt "đặc sắc" của Thái tử điện hạ.

 

22.

 

Phải nói tính tình của Sở Ngu kia cũng có phần sắc bén đặc trưng của bậc đế vương.

 

Thấy ta định đứng dậy, hắn ta cứ thế mà cắn hai cái lên cổ ta.

 

Sở Hành hiển nhiên trông thấy.

 

Trong mắt hắn ta vừa kinh ngạc, vừa ngỡ ngàng, lại có mấy phần u tối, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình:

 

"Thục Nhân, nàng... các ngươi...”

 

Ta chỉnh lại cổ áo, nghiêng đầu nhìn hắn ta.

 

Sống theo khuôn phép chán ngấy rồi, muốn làm điều khác biệt một chút, có gì không được?

 

Sở Hành đột nhiên nổi giận: "Nàng còn chưa xuất giá, nàng có biết liêm sỉ là gì không?"

 

"Lời ấy của Hoàng đệ không thỏa đáng rồi." Ta đang định lên tiếng, thì từ nội điện truyền đến giọng nói êm ái như ngọc: "Chuyện ngươi tư thông với nữ nhân câm kia chẳng phải cũng đã làm rồi sao."

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...