Thái tử yêu nữ nhân câm đã cứu chàng, muốn hủy hôn với ta. - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:20:31
Lượt xem: 2,566

Hắn ta trì hoãn hôn kỳ, chẳng lẽ là vì...

 

Hắn ta cũng biết, ngày này sắp đến hồi kết.

 

Nước cờ thứ ba của ta, sẽ được đặt vào một đêm nọ sau một tháng.

 

Đêm đó, Bệ hạ lặng lẽ băng hà trong gió thu.

 

25.

 

Từ xưa đến nay, đêm Đế vương băng hà là đêm quan trọng nhất.

 

Nhưng với Sở Hành lại là ngoại lệ.

 

Hắn ta không có đối thủ cạnh tranh.

 

Kiếp trước, Bệ hạ băng hà trong giấc ngủ, đến sáng mới bị nội thị phát hiện.

 

Sở Hành không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, bình thản và thuận lợi tiếp nhận ngôi vị.

 

Nhưng kiếp này, đã có Sở Ngu.

 

Có ta.

 

Chỉ cần nước cờ thứ ba của ta đủ tốt, đủ chính xác, đá Sở Hành ra khỏi cuộc chơi không phải là khó.

 

Ta chuẩn bị mọi thứ theo kế hoạch.

 

Trò chuyện thân mật với phụ thân.

 

Đưa cho Sở Ngu bản đồ bố phòng Hoàng cung.

 

Viết thư cho hai vị huynh trưởng.

 

Đông cung vẫn bình thường như mọi ngày.

 

Sở Hành vẫn đều đặn vào triều, Liễu Nhược vẫn khóc lóc thảm thiết.

 

Thời gian thấm thoát thôi đưa, một tháng đã trôi qua.

 

Khi màn đêm buông xuống, ta gửi cho Sở Hành một bức thư.

 

"Giờ Tý, gặp nhau ở bờ sông Hộ Thành."

 

26.

 

Ta và Sở Hành thực ra cũng có một vài ký ức đẹp.

 

Trước khi Liễu Nhược xuất hiện, mỗi dịp sinh thần của ta, Sở Hành đều đi cùng ta đến sông Hộ Thành thả đèn hoa đăng.

 

Khi còn nhỏ chưa biết ngại ngùng, ta thường nói to điều ước của mình.

 

Không lâu sau, những thứ ta muốn đều được gửi đến từ Đông cung.

 

Khi lớn lên, ta không còn nói ra điều ước nữa, nhưng Sở Hành vẫn luôn có thể dò hỏi được sở thích của ta từ miệng những người bên cạnh.

 

Khi ta đến sông Hộ Thành, hắn ta đã ở đó.

 

Chỉ một cái nhìn, ta biết suy đoán của mình là đúng.

 

Thái tử đương thời, với ánh mắt sắc lạnh của một người đã từng làm vua mười năm, hoàn toàn khác biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-yeu-nu-nhan-cam-da-cuu-chang-muon-huy-hon-voi-ta/chuong-12.html.]

 

"Thục Nhân, đã nhiều năm rồi không đến đây."

 

Hắn ta nhìn dòng sông Hộ Thành tối đen.

 

Lúc này, dĩ nhiên không có đèn hoa đăng.

 

"Ta nhớ năm đó nàng trượt chân xuống kia." Hắn ta chỉ vào một tảng đá ngầm dưới sông: “Sợ đến mức khóc thét lên."

 

"Cuối cùng vẫn là ta kéo nàng lên."

 

"Điện hạ nhớ dai thật." Ta cười nhẹ: “Ta không nhớ."

 

"Vậy nên nàng vừa trở về, đã định rời xa ta, đúng không?"

 

"Nếu không thì sao?" Ta liếc hắn ta một cái, nói: “Chờ để bị ngươi g.i.ế.c một lần nữa à?"

 

Đuôi mày Sở Hành khẽ nhướng lên.

 

Giọng hắn ta trầm xuống: "Thục Nhân, là ta đã hiểu lầm nàng."

 

"Là Trần thị."

 

"Khi ta truy sát Trần thị mới biết, tiểu nha hoàn bên cạnh Liễu Nhược là người của Trần thị."

 

"Biết kế hoạch giả c.h.ế.t của nàng ta, liền đổi thuốc, vu oan cho Tạ thị."

 

"Ta đã tin nàng, nên không cứu nàng ta kịp thời, nhưng nàng ta lại c.h.ế.t thật..."

 

Ta không muốn nghe thêm.

 

Chuyện năm xưa có uẩn khúc, không cần nghĩ cũng biết.

 

Nhưng biết nội tình rồi thì sao?

 

Điều không nên làm, hắn ta đã làm rồi.

 

"Dù nàng ta có vì ta khuyên ngươi nạp nàng ta làm thiếp mà nhục nhã tự tử, thì sao?" Ta lạnh lùng nhìn Sở Hành: “Sở Hành, quyết định có nạp nàng ta hay không, nằm trong tay ngươi."

 

"Ngươi thấy Bệ hạ kiên quyết không đồng ý, liền d.a.o động, phải không?"

 

"Nhưng lại vì một lời khuyên thành tâm của ta, mà diệt cả tộc ta!"

 

"Ta nghĩ..."

 

"Ta không muốn nghe."

 

Gió thu lạnh lẽo.

 

Sở Hành lặng lẽ nhìn ta, rồi đột nhiên cười khẽ.

 

"Ta biết vấn đề nằm ở đâu."

 

Hắn ta kéo ta đi, dừng lại trước một gốc cây lớn.

 

Hắn ta thực sự mang theo Liễu Nhược.

 

Trói c.h.ặ.t t.a.y chân nàng ta, bịt kín miệng, buộc vào thân cây.

 

Liễu Nhược đã khóc đến đỏ mắt, thấy chúng ta, liền "ư ử" kêu lên, nước mắt lại rơi.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...