Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:57:42
Lượt xem: 841

21

 

Sau khi trở lại công ty, tôi đã chuẩn bị xong thủ tục để nghỉ việc.

 

Kết quả là không thấy bóng dáng Thẩm Việt trong phòng Tổng giám đốc. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc vest đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía tôi, nói chuyện điện thoại.

 

Thư ký trưởng bình tĩnh nói cho tôi biết: “Tổng giám đốc Thẩm đã quay lại. Thịnh Gia Bảo, cô có thể quay về bộ phận chiến lược làm việc được rồi.”

 

“Sao cơ? Nhưng không phải Tổng giám đốc Thẩm vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện sao?”

 

Thư ký trưởng tỏ ra rất kín đáo và không muốn nói thêm với tôi.

 

Sau đó, khi quay trở lại bộ phận chiến lược, tôi mới từ trong miệng đồng nghiệp, tìm hiểu được chi tiết tất cả những chuyện này.

 

Nói ra mọi chuyện cũng rất buồn cười.

 

Đáng lẽ là một ngày làm việc yên bình thì Tổng giám đốc Thẩm, người vốn nên nằm hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, đột nhiên xuất hiện dẫn theo một đám vệ sĩ, mạnh mẽ áp giải Thẩm Việt từ phòng Tổng giám đốc tống ra ngoài.

 

Nghe nói lúc anh ta nhìn thấy Tổng giám đốc Thẩm còn hô to: "Bà già này, bà có biết tôi là ai không?”

 

Cứ như là anh ta hoàn toàn không biết Tổng giám đốc Thẩm là ai vậy.

 

Thì ra căn bản anh ta cũng chẳng phải là thái tử gia Quảng Đông gì đó. Mà là con riêng của chồng Tổng giám đốc Thẩm, Trần Chương......

 

Tên khốn Thẩm Việt - - à không, Trần Việt này lớn lên ở nước ngoài, nếu như không xuất hiện ở Nam Thành thì chắc chắn không ai biết đến sự tồn tại của anh ta.

 

Nhưng sau vụ tai nạn xe cộ, Tổng giám đốc Thẩm lại hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đều nói có rất ít hy vọng. Trần Chương liền nổi lên tâm tư lệch lạc không nên có.

 

Ông ta luôn luôn cảm thấy mình có lỗi với đứa con trai nhỏ này, hơn nữa con trai lớn của mình lại là một phật tử không muốn kế thừa gia nghiệp, chỉ muốn nương nhờ cửa Phật.

 

Vì thế ông ta bèn gọi Trần Việt về nước, để anh ta dùng thân phận thái tử gia Thẩm thị, ngồi lên vị trí Tổng giám đốc. Nhờ có thân phận này, các cuộc đàm phán kinh doanh, chuyển nhượng cổ phần đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

 

Thêm vào đó, chỉ cần người vợ hôn mê và đứa con trai biến mất, đợi thêm một thời gian nữa, Thẩm thị sẽ thực sự trở thành tài sản của họ Trần ông ta.

 

Giấc mơ của Trần Chương rất đẹp. Nhưng trên thực tế, con thuyền đã va phải một tảng băng trôi lớn.

 

Tổng giám đốc Thẩm đã sớm phát hiện ra kế hoạch sắp xếp tai nạn xe cộ cho bà ấy của Trần Chương từ lâu. Nửa năm nay, bà ấy căn bản là tương kế tựu kế, muốn xem xem chồng mình đang muốn diễn vở kịch gì.

 

Hiện tại vở kịch đã gần diễn xong. Bà ấy cũng không muốn giả vờ hôn mê nữa. Vì thế đã quay trở về tòa nhà Thẩm thị. Phút trước ném Trần Việt ra khỏi tòa nhà công ty, phút sau tập hợp bằng chứng Trần Chương ngoại tình, ném bản thỏa thuận ly hôn trước mặt ông ta.

 

Trong bữa tối, tôi thở dài nói với Thẩm Kính: “May mà Tổng giám đốc Thẩm trở về đúng lúc, nếu không chỉ cần chậm thêm hai ngày nữa thôi, em sẽ bị Trần Việt đuổi việc. Thật sự là...... Thật trùng hợp.”

 

Thẩm Kính cười cười: "Người đang làm, trời đang nhìn. Người xấu xa như Trần Việt, ông trời sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

 

Chẳng biết vì sao, lúc anh ấy nói ra những lời này, có cảm giác khẳng định chắc chắn. Tôi nghĩ đây nhất định là do gần đây Thẩm Kính mới được thăng chức.

 

Anh ấy nói với tôi, gần đây ông chủ nhà hàng muốn mở thêm chi nhánh, vì thế chọn anh ấy làm đầu bếp chính cho cửa hàng mới. Đây dường như là một thành tựu rất đáng chú ý trong ngành của bọn họ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/phan-11.html.]

“Nhưng Gia Bảo... " Thẩm Kính sờ sờ chóp mũi: "Tiền lương của anh sẽ tăng rất nhiều. Em sẽ không vì anh bỗng nhiên trở nên giàu có mà không thích anh nữa đấy chứ?"

 

Thời tiết gần sang đông thế mà trán anh ấy lại tấm tấm đổ mồ hôi. Vẻ mặt khẩn trương có chút đáng yêu, giống hệt như con ch.ó nhỏ chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

 

Vì thế tôi trả lời: "Sao có chuyện như vậy được?"

 

Thẩm Kính chỉ là trở nên giàu có hơn một chút mà thôi. So với loại người có tiền mà tôi ghét, bản chất hoàn toàn khác nhau.

 

Hơn nữa tôi cũng đã nghĩ tới, tương lai chắc chắn không thể cứ mãi ở nhờ nhà bạn của Thẩm Kính được. Nếu có thể sớm tiết kiệm đủ tiền, chúng tôi có thể mua một căn hộ nhỏ ở Nam Thành và có một ngôi nhà thực sự thuộc về mình.

 

Dù sao tôi đã nghĩ đến việc này rất nhiều và cảm thấy việc Thẩm Kính có tiền hoàn toàn khác với việc bố tôi có tiền.

 

……

 

Nhưng không ngờ hai ngày sau, Thẩm Kính lại báo cho tôi một tin vui khác.

 

"Ở quê anh có mấy căn hộ, trùng hợp nằm ở khu vực chính phủ xây dựng đường cao tốc..."

 

“Ồ" Tôi gật gật đầu: “Anh có mấy căn thế?”

 

“À...... Chỉ bốn, năm căn được không?”

 

Tôi rất kinh ngạc: "Bốn, năm căn sao?"

 

Tôi nhớ có lần đồng nghiệp nói với tôi, một căn hộ ở nông thôn Nam Thành bị phá bỏ và di dời đi nơi khác đều có thể được đền bù đến hơn trăm vạn.

 

Thẩm Kính gật đầu, ánh mắt lơ đãng: "Đã lâu anh không về quê nên không nhớ rõ lắm.”

 

Sau đó anh ấy đút một muỗng canh vừng đen vào miệng tôi: "Ăn ngon không?”

 

“Ưm...... Ngon.”

 

Quen nhau chưa đầy nửa năm, tôi phát hiện ra khi trong lòng Thẩm Kính có chuyện gì đó, anh ấy luôn thích đút đồ ăn vào miệng tôi. Nhưng tôi không biết bây giờ anh ấy đang giấu tôi điều gì.

 

Tất cả những gì tôi biết là chưa đến nửa tháng sau, Thẩm Kính nói với tôi rằng trong túi anh ấy đang có hai triệu tiền tiết kiệm. Một nửa là tiền lương, một nửa là tạm ứng cho việc đền bù.

 

Nhưng... sao lại nhanh như vậy?

 

Tôi cảm thấy như mình vừa bị một túi tiền đập đến choáng váng.

 

"Gia Bảo, em có muốn mua gì không?"

 

Thẩm Kính vừa bóc hạt sen, vừa đưa mắt nhìn tôi. Tôi nói điều mình nghĩ lâu nay: "Hay là, chúng ta thay bộ sô pha gỗ trong phòng khách đi?"

 

Dù sao hai chúng tôi đều cảm thấy ngồi đó cứng đến đau cả mông. Kết quả là sắc mặt Thẩm Kinh hiếm thấy sầm xuống, mãi mới nói: “...... Được.”

 

Nhưng cuối cùng, tôi chưa kịp cùng Thẩm Kính đi chọn một bộ sô pha mới thì vào một đêm yên bình, tôi bị Trần Việt...

 

Bắt cóc.

Bình luận

1 bình luận

Loading...