Thái tử gia Quảng Đông là đầu bếp, không phải phật tử - Phần 12

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:01:56
Lượt xem: 280

22

 

Nói đến đây phải trách tại tôi tham ăn.

 

Hôm đó trên đường về nhà, tôi đi theo đường vòng đến chỗ quán bán bún bò. Chỗ đó ánh đèn mờ ảo, lại còn không có camera.

 

Kết quả là khi tôi đi đến cuối ngõ, một miếng giẻ cay nồng bất ngờ chụp vào mặt tôi. Sau đó tôi bất tỉnh.

 

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong một tòa nhà xưởng đổ nát. Trần Việt trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi trắng lấm đầy bùn đất. Trên mặt anh ta có một vết sẹo đỏ tươi đáng sợ, kéo dài từ môi đến tận thái dương. Lưỡi d.a.o sắc bén trong tay anh ta dí sát vào mặt tôi.

 

“Thịnh Gia Bảo, đã lâu không gặp. Để xem thái tử gia của cô có nguyện ý bỏ ra một trăm triệu để chuộc cô hay không?”

 

Nói thật, lúc đó tôi nghĩ anh ta đã bị điên rồi. Đâu phải anh ta chưa từng thấy qua chiếc vòng tay Thẩm Kính tặng tôi. Lại còn bảo Thẩm Kính bỏ ra một trăm triệu?

 

Nhưng anh ta nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi mà cười lớn như một kẻ điên.

 

“Cô thế là vẫn chưa biết Thẩm Kính chính là thái tử gia của nhà họ Thẩm phải không?”

 

……

 

Trần Việt miêu tả về một người hoàn toàn xa lạ với tôi. Thái tử gia nhà họ Thẩm, tốt nghiệp một học viện thương mại nổi tiếng nào đó ở Anh quốc. Là một sinh viên giỏi, hoàn thành 2 bằng đại học trong vòng ba năm. Chỉ có điều, sau khi về nước tính tình người kia thay đổi mạnh mẽ, nhất định không chịu kế thừa gia nghiệp.

 

"Tôi chẳng qua là lấy đi thứ mà anh ta không cần, nhưng tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?"

 

Trần Việt chỉ vào vết sẹo trên mặt mình. Hóa ra anh ta nợ rất nhiều ở sòng bạc nước ngoài. Sau khi về nước liền thay đổi diện mạo, trở thành thái tử gia của Thẩm thị, một thời gian dài cũng không có người tới cửa đòi nợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/thai-tu-gia-quang-dong-la-dau-bep-khong-phai-phat-tu/phan-12.html.]

 

Nhưng sau khi Trần Việt bị tống cổ khỏi Thẩm thị, Thẩm Kính không biết bằng cách nào đó đã tra ra được những tin tức này và báo cho sòng bạc biết tung tích của anh ta.

 

Kết quả là, sau khi Trần Việt bị đánh tơi tả một trận còn bị hủy dung, chỉ thiếu chút nữa đã bị bán sang mấy nước Đông Nam Á làm lao động khổ sai.

 

May mà anh ta trốn thoát được trên đường nhập cư trái phép vào nước ngoài, sau đó tình cờ nghe được, người lúc trước sở hữu chuỗi vòng tay lục bảo thạch kia, chính là thái tử gia Thẩm thị. Vì vậy anh ta nhanh chóng nhận ra bạn trai của tôi chính là Thẩm Kính.

 

"Nhưng đại thiếu gia nhà họ Thẩm, sao lại gom tiền chậm như vậy chứ?"

 

Trần Việt lại lộ ra nụ cười ghê tởm nhìn về phía tôi.

 

"Gia Bảo, xem ra cô sắp trở thành người yêu cũ của Thẩm Kính rồi. Ngẫm lại cũng đúng, cậu ta ngay cả thân phận thật sự của mình cũng không muốn nói cho cô biết, chỉ sợ cũng không quá tin tưởng cô.”

 

「……」

 

Tôi muốn phản bác lại anh ta nhưng giờ phút này đầu óc vẫn còn đang hỗn loạn.

 

Những gì Trần Việt nói, cái nào là thật, cái nào là giả. Tôi gần như mất khả năng phân biệt.

 

"Haizz” anh ta giả vờ thở dài: "Thịnh Gia Bảo, nếu Thẩm Kính không đến, cô có muốn cân nhắc đi theo tôi hay không?"

 

Theo cái rắm.

 

Cho dù không có Thẩm Kính, tôi ở lại Nam Thành cũng coi như có tương lai tươi sáng. Tại sao tôi phải đi theo anh ta? Vì anh ta đã lớn tuổi hay vì anh ta bẩn thỉu không tắm rửa?

 

Đúng lúc tôi muốn nhổ nước bọt vào mặt Trần Việt thì cửa nhà kho được mở ra.

Bình luận

1 bình luận

Loading...