Tầm Noãn - Chương 6 + 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:24:48
Lượt xem: 1,669

6.

Nhưng kể từ đó, trong đồ ăn của ta luôn thoang thoảng mùi thuốc đắng.

Ta không hiểu về thuốc.

Nhưng kiếp trước ở trong cung cũng từng nghe nói một số gia tộc lớn để kiểm soát thị vệ của mình sẽ cho họ uống thuốc.

Xem ra Giang Tụ Bạch cũng không tin ta.

Thực ra ta không quá buồn.

Được rồi, vẫn có một chút thất vọng.

Nhưng ta không dám thất vọng quá nhiều.

Cho đến một thời gian sau, ta phát hiện cơ thể mình không có gì bất thường.

Thậm chí rất ít khi bị cảm lạnh.

Ta đi hỏi Giang Tụ Bạch.

"Ngươi còn có mặt mũi hỏi?"

Lúc đầu Giang Tụ Bạch còn giả vờ điếc không nghe.

Bị ta hỏi đến phát cáu thì không nhịn được trừng mắt nhìn ta.

Lại chán ghét dời mắt đi: "Tiểu gia ta cho chó ăn những loại thuốc quý giá đó cũng có thể biến thành lợn. Ngươi thì hay rồi, nuôi lâu như vậy vẫn gầy chẳng khác gì đứa ăn mày ven đường!"

Câu cuối cùng y nói rất nhỏ.

Nhưng tai ta thính.

Vì vậy, ta biết, ồ, thì ra những loại thuốc đó là dùng để bồi bổ cơ thể cho ta.

Ta mím môi, nghiêm túc nói với Giang Tụ Bạch: "Cho ta dùng những loại thuốc đó chỉ tổ lãng phí thôi."

Ta chỉ muốn tìm cơ hội trả ơn Giang Tụ Bạch, nhưng hình như ta càng ngày càng mắc nợ nhiều hơn.

Ta không muốn quay lại hoàng cung ăn thịt người đó.

Nhưng ta cũng không có tiền để trả những loại thuốc này.

Giang Tụ Bạch không thích nghe những lời này.

Vì vậy, y trừng mắt nhìn ta: "Cái gì gọi là lãng phí? Khi ta mới nhặt ngươi về, ngươi ba ngày hai đầu đều bị bệnh, bây giờ một mình ngươi đánh bốn thị vệ bên cạnh ta. Điều này chứng tỏ tiểu gia ta nuôi người tốt, về cũng có thể nói với cha mẹ ta, tiểu gia ta là người có bản lĩnh!"

Ta không lên tiếng, trong lòng đang tính toán xem làm thế nào để trả số tiền này.

Giang Tụ Bạch có lẽ cũng đoán được.

Vì vậy, y "chậc" một tiếng: "Ngươi sẽ không nghĩ rằng ta là một kẻ ngốc chứ?"

Ta ngẩng đầu nhìn Giang Tụ Bạch, gật đầu.

Công tử nhà họ Giang này là một kẻ ngốc nổi tiếng khắp Ung Châu.

Ví dụ như chiếc áo choàng mà y mua bằng một nghìn lượng, thực tế là do một thợ thêu nghèo đến mức không trả nổi tiền khám bệnh và không mấy tiếng tăm làm ra.

Giang Tụ Bạch tức đến bật cười.

"Ngay cả việc âm thầm chửi rủa chủ nhân cũng không biết giấu diếm, ngươi đúng là một khúc gỗ."

Mặc dù là đang mắng, nhưng trong mắt y lại chứa đầy ý cười.

Cho đến khi ta lại nói: "Mạng ta không đáng giá, số bạc đó có thể mua được nhiều người giống ta."

Kiếp trước, sau khi Thẩm Thời Quý đưa ta về, y cũng từng tìm đại phu khám bệnh cho ta.

Vì vậy, ta biết y đã tiêu rất nhiều bạc.

Ta muốn sống, nhưng ta không thể nợ người khác quá nhiều.

Khi những thứ nợ nần vượt quá khả năng trả nợ của bản thân, thì việc sống sẽ trở thành một thứ xa xỉ.

Đặc biệt là những điều tốt đẹp mà Thẩm Thời Quý dành cho ta đều có giá.

Ta đã từng chịu thiệt thòi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-noan/chuong-6-7.html.]

Sau đó, ta thấy nụ cười trên khuôn mặt Giang Tụ Bạch dần biến mất.

Một lúc sau, y nhếch mép.

Giống như đang chế giễu, y khẽ nói: "Cho nên ta càng ghét cái thế đạo coi mạng người như cỏ rác này."

Thế đạo này vốn dĩ coi mạng người như cỏ rác.

G i ế c chóc xảy ra khắp nơi, mạng sống là thứ không đáng giá.

Ta lặng lẽ nhìn Giang Tụ Bạch, chỉ cảm thấy người này có một loại lương thiện không phù hợp với thế đạo này.

Đây không phải là điều tốt.

Nhưng không sao, dù sao ta cũng sẽ bảo vệ Giang Tụ Bạch.

Nếu có người đáng để y giếc mà y không dám giếc, vậy thì ta sẽ g i ế c thay y.

Giang Tụ Bạch vốn không định chờ câu trả lời của ta.

Y suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: "Nếu ngươi muốn trả nợ như vậy, vậy thì hãy giúp ta làm một việc."

"Được."

Ta trả lời ngay.

Vì vậy, Giang Tụ Bạch lại trở về dáng vẻ không đứng đắn.

Khoảnh khắc nặng nề trước đó dường như chỉ là ảo giác của ta.

7.

Giang Tụ Bạch vốn đến Ung Châu để thăm ngoại tổ của mình.

Còn lần gặp lại Thẩm Thời Quý là trên đường trở về kinh.

Hai đội quân gặp nhau, lẽ ra ta phải tránh hắn.

Cho đến khi quân lưu manh chặn đường, lại có sát thủ mặc đồ đen chặn lại.

Giang Tụ Bạch chửi rủa: "Chắc chắn là tên Thẩm Thời Quý kia dẫn đến!"

Giang Tụ Bạch luôn tin rằng mình có mối quan hệ rất tốt, ở kinh đô hay Ung Châu đều không có ai ra tay với y.

Y lại bảo ta ở yên trong xe ngựa đừng nhúc nhích, nói rằng con gái đánh g i ế c không tốt.

Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nắm chặt đoản đao trong tay.

Rõ ràng đối phương đã có sự chuẩn bị.

Giang Tụ Bạch mắng Thẩm Thời Quý, nhưng lại chạy đi cứu hắn.

Có một thanh kiếm dài đ.â.m về phía Giang Tụ Bạch.

Thẩm Thời Quý được Giang Tụ Bạch bảo vệ rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng chỉ đứng đó lạnh lùng không lên tiếng nhắc nhở.

Cho đến khi ta chắn trước mặt Giang Tụ Bạch.

Thanh kiếm dài đ.â.m vào vai, nhưng đầu của tên trộm cũng bị ta chặt đứt.

Đây là cách đơn giản và hiệu quả.

Nhưng m.á.u vẫn b.ắ.n vào người Giang Tụ Bạch.

Nghe nói bộ quần áo này cũng khá đắt.

Ta nhìn khuôn mặt đột nhiên sa sầm của Giang Tụ Bạch, vô thức rụt cổ lại, lắp bắp: "Thực ra... ta muốn bảo vệ ngươi."

"Là ai dạy ngươi dùng cách thương địch một nghìn tự tổn tám trăm này để bảo vệ người khác vậy hả?"

Giang Tụ Bạch kéo ta về, giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Y dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói gấp gáp của Thẩm Thời Quý cắt ngang.

"A Cửu!"

Thẩm Thời Quý run rẩy, ánh mắt không rời khỏi ta.

Mang theo một loại vui mừng như tìm lại được thứ đã mất.

Bình luận

1 bình luận

Loading...