Tầm Noãn - Chương 4 + 5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 21:07:06
Lượt xem: 1,281

4.

Cuối cùng Giang Tụ Bạch cũng đưa ta về.

Y nói, ta đã làm bẩn bộ quần áo mà y mua bằng một nghìn lượng bạc.

Phải đền.

Vì vậy, ta trở thành một nha hoàn quét dọn bên cạnh y.

Nhưng thực ra quan trọng hơn, Giang Tụ Bạch nghi ngờ ta có quan hệ với Thẩm Thời Quý.

Nghe nói hôm đó mưa rất to.

Tiểu hầu gia Thẩm vốn cao cao tại thượng không màng bùn đất dơ bẩn, quỳ gối trong đống tử thi đào bới đến mức tay đầy máu.

Lại đích thân gi.ếc c h ế c đám giặc cướp.

Chỉ để tìm một đứa ăn mày.

Khi Giang Tụ Bạch nói những lời này với ta, y không nhịn được vuốt cằm đánh giá ta một lượt.

Sau đó trực tiếp hỏi: "Hắn đang tìm ngươi?"

Tuy là hỏi ta, nhưng y lại dùng giọng khẳng định.

Dù sao trong đống tử thi đó chỉ có một mình ta sống sót.

Ta chỉ cười mềm mại, mang theo vẻ vô lại của kẻ lợ.n c h ế t không sợ nước sôi: "Ta không biết."

Vì vậy, Giang Tụ Bạch tức giận "chậc" một tiếng.

Nhưng cuối cùng cũng không truy hỏi nữa.

5.

Ta trở thành thị vệ của Giang Tụ Bạch.

Bởi vì ta phát hiện tiền công của thị vệ cao hơn nha hoàn, mà ta cần trả nợ.

Ban đầu Giang Tụ Bạch không tin ta có thể đánh nhau.

Y nói: "Một người nhỏ như mèo con, gió thổi cũng bay mất, giỏi lắm thì cũng chỉ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, sợ rằng ngay cả một con gà cũng không dám g i ế c."

Cho đến khi ta đè Giang Tụ Bạch xuống đất, kề đao vào cổ y, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với y:

"Ta thực sự rất giỏi đánh nhau, ngươi thuê ta sẽ không lỗ."

Vì vậy, Giang Tụ Bạch nằm trên đất bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Thực ra kiếp trước sau khi được Thẩm Thời Quý đưa về, ta đã được phát hiện là một người có năng khiếu võ thuật.

Thẩm Thời Quý cũng từng nói, ta sẽ là một con d.a.o rất hữu dụng.

Nếu không phải sau này được nhận lại vào hoàng cung, thì ta hẳn sẽ được đào tạo thành thị vệ ngầm của Hầu phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-noan/chuong-4-5.html.]

Ta không thông minh lắm.

Nhận biết chữ cái rất khó khăn, nữ công gia chánh không biết, chỉ có học võ là để tâm và bỏ công sức.

Lúc đó ta muốn bảo vệ Thẩm Thời Quý.

Nhưng Thẩm Thời Quý lại muốn ta đi bảo vệ một người khác.

Ta nhìn con d.a.o trong tay, nhất thời có chút mơ hồ.

Nhưng lại không nhịn được lạc quan nghĩ, bây giờ cũng khá tốt.

Ít nhất ta cũng có thể tự chọn người mình muốn bảo vệ.

Giang Tụ Bạch đứng dậy chửi rủa om sòm.

Y đánh không lại ta, vì vậy chỉ có thể dựa vào thân phận để áp chế ta:

"Bình thường tiểu gia cho ngươi ăn nhiều thứ như vậy đều đi đâu hết rồi? Lâu như vậy rồi mà vẫn như một con mèo gầy không tăng cân, người ngoài còn tưởng tiểu gia thường ngày ngược đãi ngươi——"

Lời còn chưa dứt, Giang Tụ Bạch đã nheo mắt lại, lập tức nhảy dựng lên.

Sau đó vô cùng đau lòng: "Nói, ngươi có phải muốn mọi người hiểu lầm tiểu gia ngược đãi ngươi không? Tốt lắm, nhìn thì giống một cô nương ngốc nghếch như khúc gỗ, kết quả lại bụng dạ hẹp hòi, đầu toàn chứa ý nghĩ xấu muốn tính kế ta!"

Ta chớp mắt, mất nửa ngày mới theo kịp mạch suy nghĩ của Giang Tụ Bạch.

Vì vậy, ta lại rất nghiêm túc giải thích với Giang Tụ Bạch: "Không phải, là vì ta không thể béo lên."

Ta đã giải thích rất nhiều lần, nhưng không ai tin ta.

Nhưng ta vẫn muốn nói - lỡ như thì sao?

Giang Tụ Bạch sửng sốt.

Y vốn là người ăn nói bừa bãi.

Có lẽ không ngờ rằng lại có người vì lời nói tùy tiện của y mà giải thích.

Giang Tụ Bạch dừng lại, sắc mặt phức tạp:

"Ngươi tin sao?"

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Có lẽ vì ơn cứu mạng kiếp trước, nên ta vô thức không muốn Giang Tụ Bạch hiểu lầm ta.

Vì vậy, Giang Tụ Bạch nhìn ta gãi đầu, thở dài một hồi rồi có vẻ buồn phiền.

"Xong rồi, sao ta lại nhặt về một đứa ngốc thế này?"

Ta sửa lại: "Ta chỉ không thích nói dối."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Giang Tụ Bạch gật đầu xua tay, tỏ ý mình đã biết.

Bình luận

1 bình luận

Loading...