Tầm Noãn - Chương 8 + 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:40:56
Lượt xem: 1,774

8.

Thẩm ThờiQuý rất ít khi bộc lộ cảm xúc trực tiếp như vậy trước mặt ta.

Người này vốn có sự kiêu ngạo của một công tử thế gia, cho dù bình thường có ngụy trang tốt đến đâu.

Với hắn mà nói, ta chỉ là một đứa ăn mày nhỏ mà hắn cứu về từ đống người c h ế c.

Vì vậy, Thẩm Thời Quý vẫn luôn rất keo kiệt lòng tin với ta.

Nhưng giờ đây, Thẩm ThờiQuý đang đứng trước mặt ta.

Hốc mắt đỏ hoe, giọng nói cố gắng kìm nén cảm xúc:

"Ta tìm được nàng rồi."

Hắn thực sự không hề che giấu sự khác thường của mình.

Tiểu hầu gia Thẩm vốn luôn cao cao tại thượng, lẽ ra không nên đặc biệt đi tìm một đứa ăn mày nhỏ bên ngoài thành Ung Châu;

Quân tử mà mọi người ở kinh đô ca ngợi cũng không thể thờ ơ nhìn ân nhân cứu mạng của mình gặp nguy hiểm.

Chỉ có Thẩm thái phó sau này nhẫn nhục chịu đựng, trở thành phò mã, lại giúp tân đế lật đổ triều đại cũ.

Ta đột nhiên lại nhớ đến tiếng "Được" mà Thẩm Thời Quý đáp lại Tô Diên.

Vì vậy, ta vô thức lùi lại nửa bước, vừa khéo bị Giang Tụ Bạch chặn lại.

Thẩm Thời Quý cứng đờ người trong chốc lát: "Ta là—"

"Nếu muốn nhận họ hàng thì nói sau đi." Giang Tụ Bạch đột nhiên lên tiếng ngắt lời, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.

Y đưa ta về phía xe ngựa, vai hung hăng hất văng Thẩm Thời Quý đang cản đường, lại nhẹ nhàng buông một câu: "Thù hận lớn đến mức nào mà phải chặn đường, người không biết còn tưởng tiểu hầu gia cố tình cản đường, trừng phạt cô nương nhỏ phải chịu thêm chút khổ sở đấy!"

Giọng điệu của y rất thờ ơ.

Nhưng khi ta nhìn Giang Tụ Bạch, ta lại thấy người này mím chặt môi, đáy mắt mang theo vẻ hung dữ mà ta chưa từng thấy.

Có một khoảnh khắc, ta như thấy được vị tiểu tướng quân g i ế c người không gớm tay trên chiến trường sau này.

Thẩm Thời Quý bị đụng ngã lảo đảo.

Cũng không biết Giang Tụ Bạch nói câu nào đã đụng chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của hắn.

Khuôn mặt người này đột nhiên mất hết màu máu, trông còn tái nhợt và yếu ớt hơn cả một kẻ bị thương là ta.

Cuối cùng, hắn ngây người nhìn theo bóng lưng ta, môi mấp máy hai lần rồi giải thích rất nhỏ: "Ta không có..."

Nhưng lời này thực sự không có sức thuyết phục.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ta không nhịn được ngoảnh đầu nhìn Thẩm Thời Quý, nghĩ rằng người này quen giả vờ.

Rõ ràng là ghét ta đến tận xương tủy, vậy mà giờ lại giả vờ vô cùng lo lắng cho ta.

Nhưng hắn lại đến tìm ta để làm gì?

Ta lại không nợ hắn cái gì.

"Thích tên mặt trắng đó à?"

Giang Tụ Bạch đột nhiên nói một câu kinh người.

Y cười lạnh: "Thật sự là có mắt như mù."

Thấy ta ngơ ngác nhìn y, Giang Tụ Bạch càng bực bội xoa xoa trán, cuối cùng đẩy ta vào trong xe ngựa.

Lại hung dữ với ta: "Ta sẽ tính sổ với ngươi sau!"

Trước khi vào xe ngựa, khóe mắt ta liếc thấy người này cúi đầu đánh giá cơ thể mình, sau khi lộ ra vẻ hài lòng mới nhỏ giọng nói:

"Cái thân hình nhỏ bé đó yếu đến nỗi tiểu gia chỉ cần đ.ấ.m một phát là có thể đánh ngất xỉu, cũng không biết ngươi thích hắn ở điểm nào.”

"Quả nhiên là đồ ngốc không có kiến thức!"

Giọng điệu y hung dữ.

Ta không thích Thẩm Thời Quý nhé.

Ta nhỏ giọng trả lời trong lòng.

Ta ấy à, chỉ cần có thể sống sót là tốt rồi.

9.

Thẩm Thời Quý nói, hắn được mẫu thân ta nhờ đến tìm ta.

Ngày hôm đó, sự thất thố khi nhìn thấy ta dường như chỉ là một ảo giác.

Hắn thu lại mọi cảm xúc, ôn hòa cười với ta: "A Cửu, ta đến đón nàng về nhà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tam-noan/chuong-8-9.html.]

Ta nhìn Thẩm Thời Quý, mơ hồ nhớ lại kiếp trước ta dường như vẫn luôn chờ đợi câu nói này.

Ta ở phủ Thẩm một năm rưỡi, sau đó được đón vào hoàng cung.

Nhưng hoàng cung có quá nhiều hoàng tử công chúa, ta chỉ là người không đáng kể nhất.

Hoàng cung đó ăn thịt người, phủ công chúa thì lạnh lẽo, ta cứ nghĩ không biết đến bao giờ Thẩm Thời Quý mới đón ta về.

Nhưng ta đã chờ rất lâu rất lâu, chỉ đợi được Thẩm Thời Quý cầm đao xông vào phủ công chúa của ta, mắt đỏ ngầu chất vấn ta:

"Vì sao ngươi lại g i ế t A Diên?"

Ngày đó ta suýt c h ế t dưới đao của một người không biết võ.

Ta không có nhà.

Cũng không đợi được người đón ta về nhà.

Giang Tụ Bạch không nói gì.

Nói chính xác hơn, từ ngày ta bị thương, Giang Tụ Bạch chưa từng nói một lời nào với ta.

Nhưng giờ đây sự im lặng của y lại đột nhiên khiến ta hoảng sợ.

Vì vậy, ta vô thức kéo lấy tay áo Giang Tụ Bạch.

Giống như ngày đầu gặp gỡ, ta nắm chặt một góc áo choàng của y.

Ngơ ngác hỏi y: "Ngươi... không cần ta nữa sao?"

Nói ra lời này lại thấy không đúng.

Vì vậy, ta l.i.ế.m liếm khóe môi khô khốc, vội vàng bổ sung: "Ta vẫn chưa trả hết tiền cho ngươi, còn cả những dược liệu đó nữa... còn, còn chuyện ngươi bảo ta làm trước đây ta vẫn chưa hoàn thành..."

Giọng nói càng nói càng nhỏ, ta đột nhiên nhận ra một điều.

Mặc dù nói là muốn báo đáp Giang Tụ Bạch, nhưng hình như ta vẫn luôn làm phiền người này.

Giang Tụ Bạch ngây người nhìn ta.

Một lúc sau, y quay đầu mắng nhỏ một tiếng, lại không nhịn được giơ tay che mắt.

"Thật sự là đồ ngốc muốn mạng ta mà."

Giang Tụ Bạch nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy.

Ta nhìn thấy vành tai ẩn dưới mái tóc đen của người này dần dần ửng đỏ, cuối cùng lại giả vờ tự nhiên ho một tiếng:

"Nàng ta không muốn đi cùng ngươi."

Trong thần sắc lại dường như chứa một tia kiêu ngạo.

Ta vốn tưởng Thẩm Thời Quý sẽ dây dưa đôi chút.

Nhưng người này chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đang nắm lấy vạt áo Giang Tụ Bạch, ánh sáng trong mắt dần dần tối đi.

Cuối cùng, hắn khàn giọng nói: "Được."

Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Thẩm Thời Quý.

Ta vô thức cảm thấy Thẩm Thời Quý chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ.

Dù sao thì hắn cần một phần thưởng.

Một phần thưởng cho việc tìm lại huyết mạch hoàng tộc.

Thẩm hầu gia nổi tiếng là sủng thiếp diệt thê.

Thẩm Thời Quý tuy là tiểu hầu gia, nhưng trong phủ hầu có biết bao nhiêu đôi mắt sáng tối đều nhắm vào vị trí của hắn.

Mà Thẩm Thời Quý kiếp trước chính là mượn phần thưởng này để củng cố vị trí của mình, lại suýt nữa có thể cưới được người trong lòng.

Giờ đây làm lại một lần nữa, hắn chỉ có thể làm thuần thục hơn.

Vì vậy, ta cảnh giác hơn.

Thẩm Thời Quý nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt ta.

Hắn như không đứng vững được, thân hình lảo đảo, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Cuối cùng, tấm lưng vốn luôn kiêu ngạo của hắn gần như bị đè cong.

Hắn ho dữ dội, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười ôn hòa với ta: "A Cửu vui là tốt rồi."

Nhưng hốc mắt lại đỏ hoe như thể giây sau sẽ rơi lệ.

Thẩm Thời Quý ngã bệnh.

Giang Tụ Bạch vốn không muốn cùng đi, nhưng đành chịu vì Thẩm Thời Quý mang bệnh, nên cũng phải thúc ngựa đuổi theo.

Bình luận

1 bình luận

Loading...