Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀI XẾ RIÊNG ĐA NĂNG CÓ QUÁ NHIỀU BÍ MẬT - Chương 12. Cô gái kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2024-10-07 08:02:00
Lượt xem: 2

Mưa lúc ban chiều khiến không gian âm u, nhìn không rõ, nhưng trong lòng Thảo Nguyên vẫn cảm nhận được, ngôi nhà vẫn như cũ, không hề thay đổi. Trong nhà, đèn mở sáng choang. Dưới bếp, có tiếng lục đục. Chắc là dì Năm đang chuẩn bị cơm chiều. Mùi thức ăn thoảng ra, tiếng chén dĩa khua lách cách gợi một không khí gia đình đầm ấm.

 

Bé Thảo Nhi cũng đứng cạnh cửa, chờ Bình Nguyên bước tới rồi mới cùng vào nhà. Giọng cô bé giòn tan, vang vang:

 

- Thưa ông Hai, thưa bà Năm, thưa cô Lan, Nhi mới đi học về!

 

Tiếng của bé Nhi còn chưa dứt, một bóng trắng từ bếp lao ra, rối rít gọi:

 

- Bé Nhi về rồi! Anh Hai về rồi! Bác Hai, dì Năm! Anh Hai với bé Nhi về rồi!

 

Thảo Nguyên cau mày nhìn cô gái mặc chiếc đầm trắng muốt đang tíu tít chạy đến, nhảy nhót vờn quanh Bình Nguyên và bé Nhi, miệng không ngừng reo mừng. Cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, rất xinh. Da trắng, tóc dài, mắt to, môi hồng, cơ thể uyển chuyển. Nhưng cô ta lại đang mặc một chiếc đầm ren theo kiểu bé gái, trên mái tóc đen dài lại còn thắt một cái nơ hồng cũng theo kiểu của bé gái, và hai chân thì đang nhảy nhót chẳng khác gì một nhóc con đang mừng mẹ đi chợ về. Nếu trang phục, phụ kiện và hành động này được đặt ở bé Thảo Nhi, thì hẳn là sẽ vô cùng đáng yêu. Nhưng tất cả những điều đó lại đang thể hiện ở một thiếu nữ xấp xỉ tuổi mười chín thì... quả là kỳ lạ. Thảo Nhi lấy kẹo ra, cô gái lại còn hớn hở cầm lấy, nhanh chóng bóc kẹo đưa vào miệng. Thậm chí Thảo Nhi đã lên lầu, đóng cửa lại, cô gái kia vẫn còn đang say mê với viên kẹo, không thèm chú ý. Quả nhiên có vấn đề!

 

Nhưng Thảo Nguyên không kịp nghiền ngẫm thêm về sự kỳ lạ của cô gái kia, vì theo tiếng reo hò của cô ta, hai bóng người quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt của Thảo Nguyên. Dì Năm vẫn với gương mặt tròn trịa phúc hậu và nụ cười hiền hòa bước từ bếp ra, nhẹ nhàng cất tiếng:

 

- Bé Nguyên về rồi hả con? Mau vào rửa tay rửa mặt, thay đồ đi rồi ra ăn cơm! Hôm nay dì làm nhiều món mà con thích này!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-xe-rieng-da-nang-co-qua-nhieu-bi-mat/chuong-12-co-gai-ky-la.html.]

 

Giọng nói và nụ cười của dì Năm khiến Thảo Nguyên nghe mũi cay cay. Cô có cảm giác như mình chỉ vừa đi học về, hay vừa tan sở làm, chứ không phải là đã xa nhà hơn bốn năm. Trên lầu, ông Trần Bằng nhìn xuống, nghiêm giọng nói:

 

- Không nghe dì Năm nói sao? Mau vào rửa tay, rửa mặt, thay đồ đi! Để ướt lạnh rồi bệnh bây giờ! Nhanh ra còn ăn cơm!

 

Ôi cái kiểu nói chuyện trổng không lúc lo lắng muốn che giấu tình cảm của bác Hai, đã lâu rồi Thảo Nguyên chưa được nghe. Thảo Nguyên nhoẻn cười, vội vã bước vào phòng trong. Văng vẳng bên ngoài, tiếng ông Trần Bằng lại vang lên, còn nghiêm khắc hơn ban nãy:

 

- Bình Nguyên! Vào phòng bác, có việc cần nói!

 

Thảo Nguyên vừa tháo nón và khẩu trang ra, vừa thầm đoán, có lẽ bác Hai của cô đang mắng anh chàng tài xế riêng vì cái tội trễ giờ. Rửa sơ gương mặt, Thảo Nguyên vơ lấy chiếc khăn trắng muốt được treo sẵn trên giá, vừa lau mặt vừa bước ra, định bụng sẽ nói giúp cha của Thảo Nhi vài lời. Nhưng khi Thảo Nguyên ra khỏi phòng thì cuộc nói chuyện đã xong. Bàn tay đang cầm khăn của Thảo Nguyên khựng lại trên mặt. Cô có chút lo lắng nhìn ông Trần Bằng và Bình Nguyên đều mang bộ dáng nặng nề tâm sự từ trên lầu bước xuống.

 

Thảo Nguyên để khăn vào sọt, định cất tiếng thì có tiếng kêu thất thanh vang lên khiến cô giật mình:

 

- Chị Cỏ! Chị là chị Cỏ? Anh Hai, chị Cỏ nè, anh Hai!

 

Người vừa hét lên, không phải ai khác, chính là cô gái có cử chỉ hành vi giống như con nít ban nãy. Cô ta miệng thì kêu anh Hai, tay níu chặt Thảo Nguyên, mắt ngước lên cầu thang. Thảo Nguyên nhìn theo ánh mắt của cô gái và bắt gặp gương mặt sững sờ của Bình Nguyên. Trên gương mặt đó, Thảo Nguyên cảm nhận được sự vui mừng khó nén. Môi anh đã mỉm lên thành nụ cười, mắt lấp lánh nhìn cô không chớp. Anh nhìn cô cứ như đang nhìn người yêu lâu ngày gặp lại. Thảo Nguyên ngạc nhiên đến bâng khuâng trong dạ. Nhưng ngay sau đó, ông Trần Bằng đã tằng hắng một tiếng. Bình Nguyên cụp mắt xuống, tắt nụ cười, nhanh chóng bước đến, gỡ tay cô gái kia ra khỏi người Thảo Nguyên.

Loading...