Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀI XẾ RIÊNG ĐA NĂNG CÓ QUÁ NHIỀU BÍ MẬT - Chương 11. Cô muốn tôi cùng ngồi xe với cô sao?

Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:59:50
Lượt xem: 1

Tuyết Nhung thì như đã quen với cảnh này, thản nhiên mà châm thêm dầu vào lửa:

 

- Con bé còn đang tủi thân vì anh giận nó đấy!

 

- Sao?

 

Bình Nguyên ngẩn ra. Anh giận con bé khi nào? Thảo Nhi bị khơi gợi nỗi tủi thân, lại càng thêm nức nở:

 

- Đúng mà! Cha giận Nhi mà! Cha không cho Nhi ôm... Hu hu hu...

 

- Đừng khóc! Đừng khóc mà! Cha không có giận Nhi đâu! Cha không phải không cho Nhi ôm! Là bởi vì cha bị mắc mưa, bị ướt, cha không muốn Nhi ôm cha rồi bị ướt theo! Cha không có giận Nhi, không có mà!

 

Bình Nguyên càng giải thích, Thảo Nhi càng khóc ngon lành. Bé cũng không biết tại sao mình lại khóc dữ như thế, nhưng mà bé không nín được. Bình Nguyên không nói gì nữa, dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt bé nhỏ, rồi nhè nhẹ vỗ lưng cho con gái. Hình như anh rất thông thạo trong việc dỗ dành này. Cứ để con bé khóc cho thỏa, anh chỉ ngồi ôm con trong lòng, thỉnh thoảng lại thấp giọng, hùa theo mấy lời tức tưởi của bé. Vậy mà chỉ chốc sau, Thảo Nhi đã ngừng khóc. Bình Nguyên thở phào, bế Thảo Nhi úp lên vai rồi đứng dậy. Tay vẫn không ngừng nhè nhẹ vỗ lưng cho con gái, anh nhìn Thảo Nguyên, nhỏ giọng hỏi:

 

- Cô chủ, có thể ngồi taxi được không? Nếu không, cô có thể nán chờ tôi thêm mười lăm phút, tôi lập tức lấy xe đến rước cô?

 

- Không cần phiền phức vậy! Tôi ngồi taxi được rồi!

 

Thảo Nguyên phất tay, bước nhanh ra cửa. Không hiểu sao, khi nhìn cảnh Bình Nguyên ôm ấp vỗ về con gái, Thảo Nhi lại thấy trong lòng bứt rứt khó chịu. Còn con bé vô lương tâm kia nữa, miệng vừa mới ngọt ngào gọi cô là chị xinh đẹp, muốn làm mai cho cô, muốn cô làm mẹ kế,... vừa mới được cha bế lên thì đã không thèm ném cho cô một ánh mắt nào nữa rồi! Hừ, thật đáng ghét!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-xe-rieng-da-nang-co-qua-nhieu-bi-mat/chuong-11-co-muon-toi-cung-ngoi-xe-voi-co-sao.html.]

 

Thảo Nguyên bực bội, và biết rằng bản thân rất vô lý khi bực bội như thế, nên cô càng hậm hực. Đi nhanh ra cửa, thấy mưa đã ngớt hạt, Thảo Nguyên vẫy một chiếc taxi, bên tai còn nghe tiếng Bình Nguyên nhờ Tuyết Nhung sửa giùm chiếc điện thoại của anh. Thảo Nguyên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ và đóng cửa đánh rầm. Bình Nguyên đứng sững lại, đặt bé Nhi xuống, nhanh nhẹn bước tới, hỗ trợ tài xế taxi để chiếc vali của Thảo Nguyên vào cốp. Anh lấy ví ra, trả tiền rồi nói địa chỉ nhà. Xong, anh bước đến chỗ Thảo Nhi, tiếp tục bế con gái lên tay, đứng nhìn chiếc taxi. Thảo Nguyên bực tức thò đầu ra, quát:

 

- Anh làm gì thế? Sao còn không lên xe? Trễ lắm rồi anh có biết không?

 

- Tôi? – Bình Nguyên ngạc nhiên. - Cô muốn tôi cùng ngồi xe với cô sao?

 

- Hỏi thừa! Tiền là anh trả, chẳng lẽ tôi còn cấm anh ngồi được sao?

 

- Nhưng mà... cô là cô chủ...

 

- Bây giờ anh có lên xe hay không?

 

Thảo Nguyên gắt. Bình Nguyên nhìn Thảo Nhi đang úp mặt vào vai anh, thiu thiu ngủ, không nghĩ nhiều nữa, vội vã bước lên xe. Chiếc taxi rồ máy chạy đi. Nhìn qua gương chiếu hậu, Thảo Nguyên thấy Bình Nguyên đặt Thảo Nhi nằm trên chân của anh, tay vẫn nhè nhẹ vỗ về. Ngoài trời lại ào xuống một đợt mưa.

 

Chiếc taxi chầm chậm lăn bánh giữa màn mưa trắng xóa. Bác tài bật nhạc, tiếng cô ca sĩ trong veo vang lên êm ái. Thảo Nguyên sửa lại cái khẩu trang, kéo chiếc nón sụp xuống, dựa lưng vào ghế, khép mắt nghỉ ngơi. Mưa vẫn rơi đều đều khiến lòng Thảo Nguyên thấy bình yên đến lạ.

 

Khi chiếc taxi ngừng lại trước cổng, mưa vẫn còn rả rích. Bình Nguyên đặt Thảo Nhi xuống ghế rồi mở cửa xe, bước xuống trước, hối hả chạy vào nhà. Lát sau, anh trở ra với hai cây dù trên tay. Trao cho Thảo Nguyên một cây dù, Bình Nguyên nghiêng người ôm bé Nhi vào lòng, lúp xúp bế con gái đến hiên nhà rồi mới quay ra, giúp tài xế lấy vali cho Thảo Nguyên. Chiếc taxi lại lao vụt đi. Bình Nguyên đã ướt đẫm lưng áo, khập khiễng khiêng chiếc va li to nặng bước lên bậc thềm.

 

Thảo Nguyên vẫn còn đứng tần ngần trước cửa, bồi hồi nhìn cảnh nhà quen thuộc. Tính ra, từ sau tai nạn kia, cô đã rời khỏi nơi này, rời khỏi Việt Nam hơn bốn năm rồi.

Loading...