Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀI XẾ RIÊNG ĐA NĂNG CÓ QUÁ NHIỀU BÍ MẬT - Chương 13. Anh chàng này, chắc chắn là có điều gì bí ẩn!

Cập nhật lúc: 2024-10-07 17:48:52
Lượt xem: 1

Cô gái vẫn cố chấp không buông, ngón tay của cô ta bấu vào cánh tay Thảo Nguyên phát đau. Bình Nguyên không dám kéo mạnh nữa, đành nghiêm giọng gắt:

 

- Lý Linh Lan! Em có buông cô chủ ra hay không?

 

- Chị ấy không phải là cô chủ mà! – Cô gái mếu máo. - Chị ấy là chị Cỏ mà! Chị Cỏ đã hứa sẽ về thăm Lan, sẽ dẫn Lan đi chơi mà! Anh Hai xấu! Anh Hai không thương Lan nữa rồi! Hu hu hu...

 

Thảo Nguyên nghẹn lời nhìn biểu hiện của cô gái chẳng khác gì với Thảo Nhi ban nãy khi ở trong quán nước. Có vẻ như Thảo Nhi đã bắt chước bộ dáng làm nũng này của cô ta. Hoặc là, cô ta bắt chước Thảo Nhi? Không khó để Thảo Nguyên nhận ra được, cô gái này, có trạng thái tâm lý không được bình thường. Cô ta lại còn là em gái của anh chàng tài xế riêng kia.

 

Thảo Nguyên mím môi, cau mày. Anh chàng tài xế riêng này quá kỳ lạ. Anh ta không chỉ có con riêng, lại có một đứa em gái bị tâm thần, quan trọng hơn cả là anh ta lại có thể đưa cả nhà của anh ta vào ở chung với bác của cô, một ông bác trước nay vốn không thích người lạ. Anh chàng này, chắc chắn là có điều gì bí ẩn! Thảo Nguyên âm thầm quyết định sẽ điều tra anh ta.

 

Trong lòng cất kỹ quyết định sẽ điều tra anh chàng tài xế riêng của nhà mình, Thảo Nguyên đau đầu nhìn cảnh rối loạn trước mặt. Cô gái vẫn không ngừng kêu khóc, tay vẫn không chịu buông ra. Bình Nguyên cũng bất lực, không biết phải làm sao. Em gái của anh từ trước đến nay đặc biệt cố chấp. Một khi cô bé đã nhận định điều gì, thì ai nói cũng không nghe, ai làm gì cũng không lay chuyển. Chỉ có một cách, đó là tạm thời thỏa hiệp rồi dần dần thuyết phục. Nhưng lần này, Bình Nguyên không biết phải tạm thời thỏa hiệp bằng cách nào. Lời yêu cầu của ông Trần Bằng ban nãy, lời anh vừa hứa ban nãy, tất cả vẫn còn đang ám ảnh trong tâm trí anh, khiến anh lòng dạ rối bời.

 

Thảo Nguyên nhìn nét mặt mệt mỏi và suy sụp của Bình Nguyên, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô muốn dùng vũ lực, vặn bàn tay của cô gái đang nắm giữ mình. Nhưng Bình Nguyên vừa nhìn thấy Thảo Nguyên cử động đã vội vã chồm tới, chụp lấy tay cô. Thảo Nguyên còn đang giật mình vì những ngón tay thô ráp của chàng trai phủ lên tay mình thì đã nghe anh thấp giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-xe-rieng-da-nang-co-qua-nhieu-bi-mat/chuong-13-anh-chang-nay-chac-chan-la-co-dieu-gi-bi-an.html.]

 

- Xin cô! Đừng làm đau con bé! Cho tôi một chút thời...

 

“Bốp”

 

Bình Nguyên chưa nói xong đã cảm thấy chân phải đau điếng. Anh khụy xuống. Thảo Nguyên mím môi, thoáng ân hận vì mình đã tấn công quá nhanh trước khi nghe Bình Nguyên nói hết câu. Nhưng cô cũng không khống chế được mà! Bỗng nhiên bị một người đàn ông nắm tay như thế, cô chỉ đá có một cái đã là nể mặt lắm rồi. Hơn nữa, cô đá cũng không mạnh lắm. Nhưng tại sao... Thảo Nguyên giật mình nhìn Bình Nguyên khụy xuống. Sao anh lại có vẻ đau đớn như thế? Sao chân của anh lại... chảy máu?

 

Cô gái đang níu lấy Thảo Nguyên cũng nhìn thấy m.á.u tươi chảy xuống từ ống chân của Bình Nguyên. Cô nàng ngay lập tức gào lên một tiếng, đẩy mạnh Thảo Nguyên ra, ôm đầu phóng ra cửa. Thảo Nguyên bị đẩy tới lảo đảo, phải trở bộ hai lần mới đứng vững lại được thì đã thấy cô gái kia vọt ra cửa. Bình Nguyên nén đau chồm lên, đuổi theo, vừa kịp ôm lấy cô gái trước khi cô ta vọt ra cổng rào.

 

Cử động mạnh khiến chân anh đau nhói, đứng không nổi nữa, ngã lăn ra. Tay của anh vẫn ôm chặt cô gái. Còn cô ta không ngừng vùng vẫy. Bình Nguyên đã đau đến tái mặt rồi, cô gái vẫn liên tục chòi đạp, đá vào chân phải của anh mấy cái.

 

Thảo Nguyên chạy tới, định đánh ngất cô gái kia, thì bất ngờ nghe được, Bình Nguyên đang hát khe khẽ. Tiếng của anh trầm trầm, lại vì đang đau đớn mà khàn khàn, nhưng lại khiến cô gái dần bình tĩnh lại. Ông Trần Bằng và dì Năm cũng vội vã chạy ra hỗ trợ. Dì Năm dìu cô gái đứng dậy, đỡ vào nhà. Bình Nguyên cũng gượng ngồi dậy, nhưng chân phải đã đau đến tê dại, anh không đứng lên nổi. Ông Trần Bằng thở dài, bước tới đỡ Bình Nguyên.

 

Thảo Nguyên vòng qua bên cạnh ông Trần Bằng, đỡ lấy tay bên kia của Bình Nguyên. Bác hai của cô cũng đã lớn tuổi rồi, lại phải vừa dìu vừa đỡ một gã đàn ông cao to như Bình Nguyên, làm sao Thảo Nguyên không lo cho được. Cô dẹp bỏ ngượng ngùng, níu lấy tay Bình Nguyên và cười thầm khi cảm thân được cơ thể anh căng cứng. Thì ra không phải chỉ một mình cô biết ngượng ngùng nha.

Loading...