Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀI XẾ RIÊNG ĐA NĂNG CÓ QUÁ NHIỀU BÍ MẬT - Chương 10. Cô là... cô chủ?

Cập nhật lúc: 2024-10-07 07:58:10
Lượt xem: 0

Tuyết Nhung thở dài, bước đến gần cô bé, nhẹ nhàng xoa mái đầu nhỏ nhắn. Thảo Nhi òa lên nức nở:

 

- Dì Nhung!... Có phải Nhi làm sai rồi không?... Cha giận Nhi rồi, phải không?...

 

- Sao Nhi lại nghĩ vậy?

 

- Cha giận Nhi rồi! – Cô bé thút thít. - Cha không để cho Nhi ôm! Cha cũng không nhìn Nhi, không nói chuyện với Nhi!

 

- Khờ quá! Không có đâu!

 

- Có mà! Cha không để cho Nhi ôm! Cha giận Nhi rồi...

 

- Cha của Nhi là sợ quần áo ướt, làm Nhi bị lạnh! Cha Nhi vừa hỏi dì cho mượn bộ đồ để thay kìa!

 

- Thật sao?

 

- Thật! Dì Nhung có khi nào gạt Nhi chưa? Mau ăn cho xong rồi uống thuốc, đùng để cha cháu lại lo!

 

Có được lời cam đoan của Tuyết Nhung, Thảo Nhi mới không khóc nữa. Cô bé quay trở lại với tô cháo, vừa hít hít cái mũi nhỏ đỏ ửng, vừa nhanh chóng múc cháo ăn nhanh như chớp. Thảo Nguyên buồn cười nhìn cô bé ăn đến dính cả ra miệng, lem nhem như bé mèo con. Cô đang định lấy giấy lau cho con mèo nhỏ thì điện thoại lại reo lên. Thảo Nguyên bắt máy, là số lạ. Cô còn đang băn khoăn không biết có nên nhận cuộc gọi hay không thì Bình Nguyên đã từ trong phòng bước ra, tay còn cầm điện thoại.

 

Bình Nguyên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay mình, rồi lại nhìn về phía Thảo Nguyên đang cầm chiếc điện thoại vẫn đang reo chuông. Anh bấm tắt máy, điện thoại của Thảo Nguyên im bặt. Bình Nguyên lại bấm gọi số vừa nãy, điện thoại của Thảo Nguyên lại reo lên. Bình Nguyên bấm tắt máy, bước nhanh về phía Thảo Nguyên còn đang cầm điện thoại vừa mới bị ngắt liên lạc. Anh một lần nữa đứng trước mặt cô, cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, thấp giọng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-xe-rieng-da-nang-co-qua-nhieu-bi-mat/chuong-10-co-la-co-chu.html.]

- Cô là... cô chủ? Cô... Trần Thảo Nguyên?

 

- Đúng vậy! Là tôi! Anh là tài xế riêng của bác hai tôi à?

 

- Vâng! Ông chủ bảo tôi đến đón cô! Xin lỗi vì sự chậm trễ!

 

Thảo Nguyên im lặng, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn còn đang cúi đầu. Anh ta đúng thật là có lỗi! Nếu xét về lý, anh ta đúng là một tài xế riêng không có tinh thần trách nhiệm. Đã đến trễ hơn giờ hẹn đến những nửa tiếng, lại còn không biết gọi trước để thông báo. Thảo Nguyên và bác hai của mình có rất nhiều điểm giống nhau, một trong số đó chính là họ đều rất ghét những ai trễ hẹn. Cho nên, việc bị “leo cây” hẳn ba mươi phút khiến Thảo Nguyên không thể nào mở miệng nói “không có gì” được. Nhưng đồng thời, Thảo Nguyên lại biết rõ lý do mà Bình Nguyện chậm trễ. Xét về tình, cô cũng không thể mở miệng trách anh được. Thảo Nguyên bực bội mím miệng. Anh chàng này, chỉ trong một buổi, đã khiến cô khó xử không ít lần. Thật đáng ghét!

 

Dù Thảo Nguyên vẫn còn che khẩu trang và nội chiếc nón sùm sụp, nhưng sự im lặng của Thảo Nguyên và nét bực bội lóe lên trong mắt cô đều lọt hết vào mắt của Thảo Nhi. Cô bé vội vã leo xuống khỏi ghế, lịch bịch chạy đến đứng bên cạnh Bình Nguyên, bắt chước cúi đầu một góc bốn mươi lăm độ, nhỏ giọng nói:

 

- Chị xinh đẹp! Đừng trách cha em! Cha đến trễ là tại em! Em xin lỗi chị!

 

Bình Nguyên giật mình trước hành động của con gái. Anh vươn tay kéo Thảo Nhi đứng thẳng dậy. Giọng anh vẫn hạ thấp, nhưng nghiêm nghị:

 

- Thảo Nhi! Chuyện của người lớn, con đừng xen vào!

 

- Nhưng đây đúng là lỗi của Nhi mà! – Thảo Nhi mếu máo. - Tại Nhi làm cha phải đi tìm nên mới đến trễ mà! Tại Nhi làm cha bị té xe nên mới đến trễ mà! Điện thoại cũng hư luôn, chân của cha còn bị đau nữa mà! Hu hu hu...

 

Việc Thảo Nhi cúi đầu xin lỗi đã khiến Bình Nguyên và Thảo Nguyên giật mình rồi. Lúc này cô bé lại òa khóc nức nở, khiến cả hai người lớn đều luống cuống. Bình Nguyên vội vã khom xuống, nửa quỳ nửa ngồi ôm lấy con gái vào lòng, dỗ dành:

 

- Được rồi! Đừng khóc! Không phải lỗi của Nhi! Là tại cha đã hứa dẫn Nhi đi ăn kem mấy lần mà vẫn chưa làm được! Là lỗi của cha! Đừng khóc nữa, nhé! Cha xin lỗi! Cha xin lỗi Nhi!

 

Một lần nữa Thảo Nguyên ngạc nhiên trước cách cư xử của Bình Nguyên. Anh ta lại có thể nhẹ nhàng và dịu dàng xin lỗi một đứa con nít như thế ư?

Loading...