Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÀI XẾ RIÊNG ĐA NĂNG CÓ QUÁ NHIỀU BÍ MẬT - Chương 9. Tức giận?

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:55:09
Lượt xem: 0

Thế này không được, thế kia cũng không ổn, Thảo Nguyên quyết định lặng thinh, vờ như không biết gì cả là tốt nhất. Đằng kia, Tuyết Nhung đã mang một tô cháo nhỏ đến đặt trước mặt Thảo Nhi, nhỏ giọng bảo cô bé ăn nhanh để còn uống thuốc. Lần thứ ba nghe được cụm từ “uống thuốc” này, Thảo Nguyên có chút lo lắng và tiếc thương nhìn Thảo Nhi. Con bé còn nhỏ như thế mà đã bị bệnh sao? Là bệnh gì? Có nặng không? Có nguy hiểm không? Có khiến con bé khó chịu hay đau đớn không?

 

Bé Thảo Nhi đang múc từng muỗng cháo nhỏ đưa vào miệng, như cảm nhận được ánh nhìn của Thảo Nguyên, ngẩng lên. Bé không hiểu chị xinh đẹp vì sao lại nhìn mình như thế, nhưng bé cảm nhận được, ánh mắt của chị xinh đẹp khi nhìn bé rất giống ánh mắt của người đàn ông tốt nhất thế giới. Nhớ đến người đàn ông ngốc nghếch đó giờ có lẽ vẫn còn đang phải dầm mình dưới cơn mưa lạnh cóng, Thảo Nhi sụt sịt mũi. Bé không muốn khóc nhè đâu. Bé mà khóc, người đàn ông tốt nhất thế giới sẽ lại lo lắng đến cuống cuồng.Muốn không khóc, Thảo Nhi phải tìm cách để bản thân vui vẻ lên. Đó chính là làm điều mà bé thích nhất: Làm mai!

 

Ánh mắt của Thảo Nhi bỗng nhiên lấp lánh làm Thảo Nguyên cảnh giác. Quả nhiên, cô bé lại quay về chủ đề của lúc đầu gặp gỡ:

 

- Chị xinh đẹp! Chị thấy người đàn ông tốt nhất thế giới của em thế nào?

 

- Ai cơ?

 

- Người đàn ông tốt nhất thế giới mà em giới thiệu cho chị đấy! Chị thấy thế nào? Đẹp trai lắm, đúng không? Lại còn rất dịu dàng nhé, rất chu đáo, rất biết quan tâm nữa!

 

- Khoan đã, em nói... là ai?

 

Thảo Nguyên đã ngờ ngợ đoán ra, nhưng vẫn cố ý hỏi vặn lại. Thảo Nhi bĩu môi, dài giọng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tai-xe-rieng-da-nang-co-qua-nhieu-bi-mat/chuong-9-tuc-gian.html.]

- Chị đừng giả vờ nữa! Từ nãy tới giờ, nơi này còn có người đàn ông thứ hai à?

 

- Ý của em là.. cha em ấy hả? – Thảo Nguyên cao giọng. - Ý em là... Em muốn làm mai cha của em cho chị?

 

- Chị Nhung, cho tôi mượn điện thoại...

 

Cùng lúc với câu hỏi của Thảo Nguyên thốt ra, một giọng nam trầm ấm vang lên rồi nín bặt. Cạnh cánh cửa vừa mở, Bình Nguyên cả người ướt sũng đang đứng sững sờ. Anh vừa mới nghe câu gì ấy nhỉ? Bình Nguyên cau mày, chuyển hướng bước tới gần Thảo Nhi. Chân của anh vẫn còn khập khiễng, nên bước từng bước chậm rãi, mà Thảo Nhi, theo từng bước chân của Bình Nguyên, đầu càng lúc càng cúi xuống thấp.

 

Không hiểu sao, bỗng nhiên Thảo Nguyên lại cảm thấy tức giận. Anh ta đang làm gì đấy? Dọa con bé sợ hãi tới như thế? Xem ra lúc bình thường anh ta rất thô bạo với con bé. Lúc này lại còn cố ý bước chậm như vậy, lại nặng nề như vậy, là muốn tra tấn tâm lý con bé sao? Nếu đến gần rồi, có khi nào anh ta lại mắng hoặc đánh con bé hay không? Thao Nguyên lo lắng siết chặt nắm đấm, chuẩn bị tùy thời phản kích nếu Thảo Nhi phải chịu bạo hành.

 

Bình Nguyên bước chậm rãi, nhưng sải chân của anh rất dài, nên chẳng mấy chốc anh đã đến trước mặt Thảo Nguyên. Trong lúc Thảo Nguyên còn đang âm thầm thủ thế thì chàng trai cúi xuống một góc bốn mươi lăm độ, thấp giọng mà rằng:

 

- Xin lỗi cô! Con bé chỉ nghịch ngợm một chút Mong cô đừng phiền lòng!

 

Thảo Nguyên ngơ ngác, không ngờ cái gã mà cô cho rằng sắp có hành động thô bạo lại cúi đầu xin lỗi như thế. Thảo Nhi cũng có vẻ bất ngờ. Cô bé kêu một tiếng “Cha!” rồi nhoài tới, định ôm lấy Bình Nguyên. Nhưng anh đã nhanh chóng lùi lại, tránh khỏi vòng tay nhỏ bé của con gái.

 

Thảo Nhi tủi thân, mếu xệch miệng chực khóc, vậy mà Bình Nguyên lại quay lưng rời đi, tiến đến chỗ Tuyết Nhung đang đứng. Anh cầm lấy chiếc điện thoại Tuyết Nhung đưa cho rồi đi thẳng vào phòng trong. Ngoài này, Thảo Nguyên vô cùng đau lòng và khó xử khi Thảo Nhi đã nguệch miệng khóc tấm tức.

Loading...