Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sư muội nàng tẩu hỏa nhập ma - Chương 8: Tiên đoán

Cập nhật lúc: 2024-09-11 22:13:35
Lượt xem: 3

“Thiên Cơ Các nói rằng, chủ nhân của thanh thần kiếm trong Thương Di Kiếm Trủng hiện thế!”

 

Mục Tình lập tức bị sặc một miếng trong cổ họng.

 

“Chủ nhân của thần kiếm là ai?”

 

“Không biết nha, Thiên Cơ Các chưa có nói tới.”

 

“Mấy tên đạo sư thuật sĩ này cứ thao thao bất tuyệt, thần thần bí bí, chuyện gì cũng chỉ nói một nửa, đúng là khó chịu.”

 

…………….

 

Chung quanh đều là tiếng ồn ào của những người còn ở lại.

 

“Khụ, khụ, khụ…”

 

Mục Tình sặc đến gương mặt đỏ bừng, khóe mắt ánh lên hơi nước.

 

Đây rốt cuộc là vì cái gì?

 

Nàng không có cho tu vi, nam chính hẳn là không thể giống như cốt truyện bắt đầu tu tiên chứ! Thiên Cơ Các vì cái gì vẫn giống như nguyên tác, đưa ra lời tiên đoán này?

 

…………………

 

Thiên Cơ Các thả ra lời tiên đoán, năm châu bốn biển đều vì nó mà chấn động. Tất cả mọi người suy đoán, chủ nhân thần kiếm sẽ là ai? Thậm chí có rất nhiều người vì chuyện này mà đích thân đi đến Trung Châu, mong muốn Thiên Cơ Các đưa ra đáp án.

 

Thiên Cơ Các không nóng không lạnh mà tiếp đãi những người này, đưa ra một đáp án mà bất cứ ai cũng chẳng thể đáp lại: “Chờ Thương Di Kiếm Trủng mở ra, tự khắc biết được đáp án.”

 

Mục Tình đi ngang qua Thiên Thành.

 

Nàng nguyên bản cũng muốn đến Thiên Cơ Các để hỏi về việc này, nhưng thấy nhiều người chẳng thể nhận được đáp án, nàng cũng bỏ qua ý định này.

 

Trích Tinh nói: “Tần Hoài và các chủ Thiên Cơ Các - Thiên Cơ Tử có giao hảo, ngươi nói ngươi là đồ đệ của Tần Hoài, nói không chừng Thiên Cơ Các sẽ đối xử với ngươi khác biệt.”

 

“Sư phụ ta đã nói qua, khi ra bên ngoài không được dùng danh xưng của người để làm bàn đạp, như thế người sẽ mất mặt.”

 

Mục Tình dừng một chút nói: “Ta cũng cảm thấy thật mất mặt.”

 

Bởi vì lời dạy dỗ này, bốn đồ đệ môn hạ của Tần Hoài, một người so với một người càng độc lập hơn. Mục Tình cũng như thế, thậm chí có thể dùng từ độc đoán độc hành để miêu tả nàng.

 

Cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu nha.

 

Trích Tinh còn muốn nói gì đó.

 

“Đi đi, chúng ta ở Thiên Thành đi dạo một lát, sau đó liền tiếp tục lên đường.” Mục Tình nhìn phía trước có một cửa hàng, hỏi: “Ngươi có ăn bánh hạch đào không?”

 

“Ăn!” Trích Tinh lập tức bị điểm tâm thu hút.

 

……………….

 

“Mau tới nhìn đi, nhìn một cái nào!”

 

Tiểu nhị đứng ở bên đường thét to: “Nhà ta là trà lâu lớn nhất Thiên Thành, đồ ăn tốt nhất, sương phòng tốt nhất, nếu muốn thử phong vị tốt nhất của Thiên Thành, chỉ cần đến nhà ta là được.!”

 

“Nga?”

 

Một thiếu niên Hồng y đang cưỡi hắc mã dừng lại.

 

Tiểu nhị trước mắt sáng lên, vội vàng nói: “Khách quan, muốn ở trọ hay ăn cơm?”

 

Quân Diễm cười hỏi: “Trà lâu lớn nhất, hẳn là tin tức cũng nhiều nhất nhỉ?”

 

Nói xong, không đợi tiểu nhị kịp thay đổi sắc mặt, hắn liền lấy từ trong tay áo ra một miếng Ngọc bài khắc chữ “Diễm”, nói: “Ba lượng bánh quất, một ấm trà lài.”

 

Tiểu nhị nhìn thấy ngọc bài, lại nghe xong lời này, thập phần sợ hãi.

 

Hắn kêu ra một tên tiểu tử choai choai từ bên trong trà lâu, bảo hài tử kia dắt ngựa của Quân Diễm ra chuồng ngựa phía sau. Còn chính mình thì tiếp đón Quân Diễm đi vào trà lâu.

 

“Khách quan, thỉnh vào bên trong, ta sẽ lập tức nói chưởng quầy chuẩn bị trà bánh, phiền ngài đợi một chút.”

 

Quân Diễm thơ tiểu nhị đi đến cách gian ở lầu hai.

 

Hắn chọn một gian cạnh cửa sổ, ngồi trong chốc lát, liền thấy tiểu nhị bưng một khay gỗ đi tới. Thứ bên trong được đặt một cách vô cùng trân quý, là hộp gấm tứ giác nạm vàng.

 

Tiểu nhị đem hộp gấm đặt ở trên bàn, cúi đầu nói: “Mời ngài dùng.”

 

Nói xong, liền vội vàng thoái lui, tựa như chính bản thân mình nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, tựa như mãnh thú Hồng thủy.

 

Quân Diễm mở hộp gấm ra.

 

Trong hộp gấm có một tờ giấy, hẳn là chưởng quầy đã sớm chuẩn bị thật tốt “trà bánh”.

 

Hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết: “Sơn Hải Tiên Các Vấn Kiếm Phong - Tần Vô Tướng, Mục Tình. Thương Ngô kiếm phái Hà Hằng, Hà Viên. Tán tu Giang Liên, Côn Luân…”

 

Một tờ giấy ghi chi chít văn tự, đều là văn tự của tu sĩ và môn phái họ.

 

Tỉ mỉ nhìn xuống dưới, những người này thế nhưng tất cả đều là kiếm tu, đều đang hướng về Tây Châu, mục đích cuối cùng chính là Thương Di Kiếm Trủng.

 

Quân Diễm chưa xem xong danh sách, ngoài cửa sốt bỗng nhiên truyền đến tiếng của chim ưng, ngay sau đó, một con chim ưng màu đen liền bay đến bên cạnh cửa sổ.

 

Hắn tháo từ tờ giấy được cột ở chân chim sau đó mở ra: “Ngày trước ở Bình Thành, người đã đoạt Viêm Ma của người - Tần Thanh, là tên giả Mục Tình ngụy trang.”

 

“Thiên Cơ Các tiên đoán, thần kiếm chi chủ hiện thế. Mục Tình hẳn là đã đến phụ cận Thiên Thành xét thấy căn cốt của nàng ta có khả năng cao chính là thần kiếm chi chủ, phải nhanh chóng diệt trừ hậu hoạ.”

 

“Đương nhiên có không ít kẻ khác có khả năng, Thương Ngô kiếm phái Hà Hằng, Hà Viên; tán tu Giang Liên; Côn Luân.. thỉnh Quân Thượng phái người cùng nhau xử lý.”

 

Quân Diễm thu tờ giấy lại, hướng ngoài cửa sổ nhìn. Bạch y nữ tu vừa hay cũng ở đấy, đang ở bên kia đường mua bánh hạch đào.

 

Hắn lẩm bẩm: “Tin tức của Thánh nữ quả nhiên rất nhanh.”

 

Từ trong lời của hắn, lại chẳng nghe ra được vui buồn.

 

………………

 

Mục Tình vừa nới mua xong điểm tâm, đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ồn ào.

 

Hai gã tu sĩ đang giữ chặt một thiếu niên.

 

Thiếu niên này dã bị người ta đánh qua, mặt mũi đều mang theo vết máu, khắp chân tay và gương mặt đều là những vết xanh xanh tím tím. Thiếu niên muốn giãy dụa, nhưng hắn vừa có chút động tác, liền bị hai tên tu sĩ ấn chặt.

 

“Tên ma tộc kia, còn không thành thật?”

 

Mục Tình nhìn kỹ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-muoi-nang-tau-hoa-nhap-ma/chuong-8-tien-doan.html.]

 

Lúc này nàng mới phát hiện trên gương mặt của thiến niên, mang theo hoa văn Màu đỏ quỷ dị. Loại hoa văn này được gọi là ma văn. Con cháu của ma tộc đều sẽ có hoa văn này, ngày thường có thể dễ dàng che dấu, chỉ trong một số ít trường hợp mới bị phát hiện.

 

Tỷ như trúng độc, trọng thường hoặc là chịu ảnh hưởng của pháp thuật…

 

“Ta là hỗn huyết, nương của ta là người, cha ta đã sớm vứt bỏ ta và nương. Ta sinh ra ở Thiên Thành, lớn lên ở Thiên Thành trước nay chỉ lui tới với con người, ngoại trừ có chút huyết thống với ma tộc, còn lại chẳng có chút quan hệ nào.”

 

Thiếu niên khóc thút thít nói: “Hai vị không xem ta sinh sống thế nào mà đã muốn tước đi huyết mạch nhân loại của ta, muốn ta nhận tội?”

 

Tu sĩ đánh hắn một cái, trách mắng: “Trên người của ngươi chảy dòng m.á.u của Ma tộc, ma tính vốn ác, dù cho chưa từng phạm sai lầm, thì về sau cũng sẽ làm hại nhân tộc!”

 

“Thanh Tuân!”

 

Một phụ nhân đã có tuổi chạy đến

 

“Nương…” Thanh Tuân chảy nước mắt gọi.

 

“Mau buông nó ra, nó trước giờ chưa có chút liên quan gì tới ma tộc huyện này rất nhiều người ở Thiên Thành đều có thể làm chứng.”

 

Phụ nhân nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người giúp Thanh Tuân nói một câu đi mà, các người đều nhìn nó lớn lên, hiểu nhất nó là dạng người như thế nào, không phải sao?”

 

Mọi người đều trầm mặc không nói.

 

Phụ nhân vội la lên: “Các ngươi nói một câu đi! Nói chuyện đi!”

 

Lúc này rốt cuộc cũng đã có người mở miệng: “…Chỉ là, A Giáng ngươi chưa bao giờ nói với chúng Thanh Tuân là hậu nhân của Ma tộc.”

 

Hai gã tu sẽ kia cười nhạo một tiếng, hỏi: “Còn chuyện gì muốn nói sao?”

 

“Nếu đã nói xong thì bọn ta nên thay trời hành đạo rồi.” Nói xong, bọn họ liền cầm theo thanh kiếm treo bên eo, uốn c.h.é.m xuống đầu chảy thiếu niên.

 

Mục Tình nói: “Chậm đã.”

 

Nàng phóng ra một đạo kiếm phong, ngăn cản kiếm của hai kẻ kia.

 

Mục Tình nhìn hai người, tin tưởng nói: “Các ngươi không phải tu sĩ của Thiên Cơ Các”

 

Hai người đáp lời: “Đúng là không phải, ta đến từ Thương Ngô kiếm phái, danh gọi Hà Hằng, là một kiếm tu.”

 

“Hà Viên.”

 

Trích Tinh nói: “Là tên đệ tử nhập môn như quỷ nghèo muốn học tích cốc của Thương Ngô kiếm phái.”

 

Mục Tình: “…”

 

May mắn ngươi nói chuyện sẽ không bị người khác nghe thấy, nếu không cái hồn nhỏ của ngươi chắc bị người ta đoạt từ lâu rồi.

 

“Ở Thiên Thành, trừ tình huống khẩn cấp, chỉ có Thiên Cơ Các mới có thể xử trí dân trong thành." Mục Tình nói: “Nhị vị nếu không phải đệ tử Thiên Cơ Các, vậy thì nhanh chóng dừng tay, đem người này giao cho Thiên Cơ Các xử trí.”

 

Hà Hằng không cho là đúng, nói: “Dân trong thành? Ma tộc cũng coi như là dân trong thành?”

 

“Đây đúng là câu hỏi khó, ta cũng không biết đáp án”

 

Mục Tình thẳng thắn thành khẩn đáp: “Không bằng liền mang đến Thiên Cơ Các hỏi xem đáp án của nó là gì?”

 

Hà Hằng là dại diện của mấy tên kiếm tu dầu mươi cũng không ăn, hắn triệt để phát huy tinh thần này đến cực hạn, lạnh lùng nói: “Ngươi tại sao lại diệu ngôn xảo ngữ, muốn giải vây cho tên Ma tộc này? Thân phận của ngươi là gì? Có phải là do Ma tộc phái đến chính đạo làm gian tế hay không?”

 

Mục Tình: “…”

 

Nàng mím môi, mỉm cười nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”

 

“Ngươi chột dạ?”

 

Kiếm trong tay Hà Hằng chỉ về phía nàng: “Ta nói, ngươi có phải ở Ma tông xếp vào chính đạo làm gian…”

 

Hắn cò chưa có nói xong.

 

Bạch y nữ tu đã bước một bước, rong nháy mắt thân hình đã biến hoá đến trước mặt hắn, dùng hai ngón tay áp chế yết hầu hắn. Kiếm ý sắc bén, ép hắn đến mức sắp không thở được.

 

 Hà Viên cả kinh nói: “Sư huynh!”

 

…………………

 

Hồng y thiếu niên đang ngồi trong trà lâu hơi nheo mắt.

 

Hắn vươn ngón tay qua cửa sổ, ngón tay đùa bỡn phiến lá mỏng, là chiếc lá cửa cành cây bên cạnh bị hắn hái xuống.

 

Phiến lá này tựa như chứa đựng linh lực, sắc bén như lưỡi dao.

 

Nhưng mà trước đó, hắn đã thu hồi tay.

 

……………….

 

Không khí tựa như nước sôi lửa bỏng, chợt có tiếng quát chói tai truyền đến.

 

“Dừng tay!”

 

Nhóm đệ tử mặc y phục hai màu trắng đen giao nhau. Nhanh chóng tiến đến tách nhóm kiếm tu đang xung đột ra.

 

Tên đệ tử đứng đầu hướng nhóm kiếm tu nói:

 

“Thành dân của Thiên Thành ta, tự nhiên là do Thiên Cơ Các bọn ta xử trí, khách từ xa đến chớ nhúng tay vào. Bằng không, chính là kẻ địch của Thiên Cơ Các bọn ta.”

 

Mục Tình thu liễm kiếm ý, nhìn Hà Hằng cùng Hà Viên nói: “Hai tên kiếm tu các ngươi xuất hiện ở chỗ này, hơn phân nửa là muốn đi Thương Di Kiếm Trủng lấy kiếm. Kiếm Trủng ở Tây Châu, đó là địa bàn của Ma tộc, đến lúc đó các ngươi ngàn vạn lần đừng vì phô trương cái danh chính nghĩa, mà làm chuyện tương tự.” 

 

“Ma tông giằng co đã lâu với chính đạo, hai kẻ ngu dốt như các ngươi, đừng cho Ma tông lý do chính đáng để khai chiến với Chính đạo.”

 

Mục Tình nhìn về phía Thanh Tuân: “Còn có ngươi.”

 

“Mặc kệ ngươi làm người như thế nào, việc này đến tột cùng là ai sai. Sau này, ngươi và nương ngươi tốt nhất nên thay đổi tên họ, tìm một chỗ mới mà sinh sống cho tốt.”

 

Kẻ trong thế gian này thực sự quá hà khắc với những kẻ hỗn huyết, nếu không cũng sẽ không xảy ra việc như hôm nay

 

Sư khi nói xong, nàng xoay người rời đi.

Mây đen gặp trăng sáng

 

Còn chưa đi được hai bước, đã bị đệ tử Thiên Cơ Các ngăn cản.

 

“Mục sư muội.” Đệ tử Thiên Cơ Các chắp tay nói: “Ít nhiều cũng là ư muội giữ gìn trật tự cho Thiên Thành, vừa rồi mới không xảy ra đại loạn.”

 

Mục Tình gãi gãi đầu nói: “Không có gì.”

 

“Nhưng mà, ngươi là thế nào…” ngươi như thế nào biết ta họ Mục? Mấy Thần côn bói toán như các ngươi thật sự cái gì cũng biết hay sao? Cũng quá thần kỳ rồi!

 

Đệ tử Thiên Cơ Các nói: “Các chủ từ thuỷ kính nhìn thấy sư muội đi qua Thiên Thành, vừa mới nói, còn muốn sai người mời sư muội ghé đến Thiên Cơ Các vài hôm.”

Loading...