Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sư muội nàng tẩu hỏa nhập ma - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:48:07
Lượt xem: 3

Khu vực sâu trong núi của Thiên Thành, một toà nhà từ nước lập nên, hành lang nối liền, màu lam nhạt hoà cùng sắc đen. Trên tháp điêu khắc hoa văn dị tượng, mỗi một nhà đều tinh xảo tựa như thiên cung, người thường khó mà tưởng tượng được.

 

Trong đó có một toà tháp cao ngất tầng mây, thẳng lên đỉnh núi. Tu chân giới thường có lời đồn đại rằng, nếu ban đêm mà bước lên toà tháp này, có hể chạm tới cả sao trời.

 

“Mục sư muội, các chủ đang ở đài cao nhất Quan Tinh đài chờ muội.”

 

Đệ tử đưa Mục Tình đến toà tháp cao sau đó liền dừng bước chân, không hề tiến lên phía trước. Thoạt nhìn có vẻ đây là địa phận mà ngay cả đệ tử trong các cũng không được tự ý ra vào.

 

Mục Tình nói lời cảm tạ rồi đi vào trong tháp.

 

Nàng hơi liếc mắt nhìn lại chỉ thấy trong tháp trống rỗng, có vài đồ vật trên vách tạo thành thang đi lên.

 

Mục Tình bước trên thang lên lầu.

 

Vừa mới được một bước, nàng liền cảm nhận được một sức mạnh không hề nhẹ. Hình như có một cỗ lực lượng đang vọt đến, muốn cuốn nàng từ cầu thang này đi, có lẽ là ném nàng ra khỏi tháp.

 

Mục Tình: “…”

 

Này là thứ gì? Trận pháp sao?

 

Mời nàng lên lầu rồi lại dùng trận pháp cản nàng, sư thúc Thiên Cơ Tử làm như vậy mà có thể xem được sao?

 

Mục Tình vận chuyển linh lực, ổn định thân hình, từng bước từng bước mà đi lên thang lầu của Quan Tinh đài. Nhưng đi chưa được vài bước, liền nghe thấy tiếng của Trích Tinh.

 

“Mục Tình! Mục Tình!”

 

Thiếu niên y phục tinh xảo, ngừng lại nơi chân cầu thang, y thử đi về phía trước một bước, liền giống như bị cơn gió vô hình nào đó thổi ngược lại.

 

Y sốt ruột nói: “Ta không thể đi lên!”

 

Mục Tình: “?”

 

Chuyện này đúng là khiến người khác kinh ngạc.

 

Trích Tinh là một linh thể cộng sinh vô cùng đặc biệt, hắn chưa vào giờ giống các linh thể khác, đối diện với trận pháp hay bùa chú đều có thể chống đỡ được.

 

Sơn Hải Tiên Các khắp nơi đều có trận pháp bảo hộ. Tàng thư các là cấm địa cất giấu vô số bí tịch, trận pháp phải gọi là một tầng lại thêm một tầng. Linh thể bình thường chạm vào sẽ hôi phi yên diệt, Trích Tinh lại coi như không có việc gì, tự do ra vào.

 

Không nghĩ tới trận pháp của Thiên Cơ Các lại có thể ngăn cản y.

 

Không hổ là nơi bí ẩn nhất của tu chân giới.

 

“Ngươi ở chỗ này chờ ta đi.”

 

Trích Tinh không muốn, nhưng lại không thể làm gì cả, cưới cùng chỉ có thể khuất phục nói:” Vậy ngươi nhanh một chút.”

 

Mục Tình cười với y.

 

Nàng vận dụng linh lực, đi lên như bay, chỉ chốc lát sau liền biến mất khỏi tầm mắt của Trích Tinh.

 

…………………….

 

Khoảng nửa khắc sau, Mục Tình ước lượng bản thân đã bay qua ơn hai vạn nấc thang, tới được Quan Tinh đài. Hiện tại vẫn là ban ngày, bên trên Quan Thiên Đài bầu trời màu lam nhạt nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy sao trời.

 

Ở dưới ánh sáng nhập nhoè của những vì sao ấy, có một người đứng đưa lưng về phía Mục Tình, cả người là một bộ đạo bào trắng toát.

 

Bên trong tay áo của người đó ló ra một đoạn vải đen, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến đuôi của chim hạc có hai màu đen trắng.

 

Trước mặt người nọ là một mặt kính thật lớn, bên trong đang chiếu lại cảnh Mục Tình ở Thiên Thành dùng tay uy h.i.ế.p Hà Hằng.

 

Mục Tình: “…….”

 

Đừng em, đừng để nữa, cầu xin người đấy, vừa nhìn đã thấy xấu hổ rồi.

 

Mục Tình hít sâu một hơi, nói: “Thiên sư thúc.”

 

Mây đen gặp trăng sáng

Người trước mặt, chính là các chủ Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Tử.

 

Hắn và Tần Hoài có giao tình không tồi. Tần Hoài được xưng là thiên hạ đệ nhất, mà Thiên Cơ Tử lại được xưng là người sâu không lường được ở tu chân giới.

 

Trong nguyên tác, tương lai khi tiên ma đại chiến, Ma tông phá huỷ Sơn Hải Tiên Các lại không dám đụng đến Thiên Cơ Các, là bởi vì có Thiên Cơ Tử ở đây - người có thể biết được thiên mệnh, biết trước tương lai tốt xấu thế nào, chính vì lẽ đó mà ma quân Trọng Diễm phải nhượng bộ ba phần.

 

Mục tình có chút khẩn trương.

 

Dựa theo cốt truyện của nguyên tác, nàng ắt hẳn là không gặp Thiên Cơ Tử mà đã chét rồi mới đúng.

 

Nhưng hiện tại, nàng lại được người có khả năng biết được thiên mệnh nhất của Thiên Cơ Các mời đến, đứng ở trên Quan Tinh Đài.

 

Chắc có lẽ không phát sinh cái gì đâu nhỉ?

 

Thiên Cơ Tử sẽ nói cho nàng biết chuyện gì sao? Chuyện này có liên quan gì tới tâm ma của nàng không? Hay là có quan hệ gì tới thần kiếm?

 

Trong lòng Mục Tình trần ngập các vấn đề khó giải thích.

 

“Mục sư điệt.”

 

Hắn quay đầu nhìn, lơ đãng đánh giá Mục Tình.

 

Đôi mắt hắn màu hổ phách, thần sắc nghiêm nghị, khi người khác nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

 

“Chuyện của Thiên Thành, ít nhiều cũng nhờ con giải vây.”

 

Thiên Cơ Tử nói: “Để tạ lễ, Thiên Cơ Các tặng con một câu trả lời.”

 

Ý tứ chính là nàng có thể hỏi một vấn đề.

 

Tại Thiên Cơ Các, thứ trân quý nhất chính là đáp án. Tu chân giới từng có vô số người tài ba, khuynh tần tài phú, đều đến Thiên Cơ Các, chỉ cầu giải vấn đề.

 

Nhưng mà có nhiều lúc, tiền nhiều đến đâu cũng không thể đổi lấy một câu trả lời.có rất nhiều người ôm hi vọng mà đến, rồi lại thất vọng quay về.

 

Xét như vậy, thì phần tạ lễ này vô cùng trân quý.

 

Mục Tình liền thuận ý mà hỏi: “Thiên sư thúc, Thiên Cơ Các tiên đoán chủ nhân của thần kiếm là người phương nào?”

 

Thiên Cơ Tử nhìn xuống tay nàng, nói: “Đáp án vấn đề này thật ra không khó.”

 

Nhưng hắn lại không có trả lời: “Sư điều, con đi đường vòng qua thành, chỉ muốn hỏi vấn đề này sao?”

 

Mục Tình: “….”

 

Thiên Cơ Các tự xưng biết hết chuyện thiên hạ, Thiên Cơ Tử biết nàng đi đường vòng mà đến, cũng không khiến cho nàng kinh ngạc lắm. Có lẽ càng lâu, Thiên Cơ Tử cũng sẽ biết được nguyên nhân tại sao nàng phải đi đường vòng.

 

Mục tình trầm mặc một lúc lâu mới nói: 

 

“Thiên sư thúc, tâm ma của ta giải thích thế nào?”

 

Thiên Cơ Tử như cũ không chịu trả lời nàng: “Nếu có nghi hoặc vè tu luyện, sư phụ con hẳn là có thể giải thích vấn đề này.”

 

Mục Tình: “…”

 

Này cũng không được, kia cũng không được.

 

Vậy người rốt cuộc muốn trả lời cái gì?

 

Trầm mặc hồi lâu.

 

Mục Tình có chút giận dỗi nó: “Con thật sự không còn gì để hỏi, Trích Tinh còn đang chờ ở dưới, con đi trước…”

 

Thiên Cơ Tử đánh gãy lời nói của nàng, hỏi: “Mục sư điệt, con thật sự hiểu rõ hai chữ “vận mệnh” sao?”

 

Mục Tình lắc đầu.

 

Thiên Cơ Tử nói: “Thế gian này tựa như một bàn cờ chúng ta là binh sĩ trong tay thiên đạo, một bước sảy chân là cả kết cục nhân thế, nhìn như biến ảo vô thường, kỳ thật đã sớm xác định rồi.”

 

“Đó gọi là vận mệnh.”

 

“Vận mệnh là số mệnh đã định sẵn của mỗi người, năm tháng biến hoá, vạn vật cũng theo quỹ đạo này mà đi qua, dù bao nhiêu năm tháng cũng chẳng có cách nào thay đổi, tương lai thế nào cũng đã định sẵn, chẳng phải kẻ nào cũng có thể thay đổi được.”

 

Thiên Cơ Tử nhìn Mục Tình, nói: “Thay đổi vận mệnh, không khác gì cãi lại ý trời, khó khăn như việc đoạt sao trên trời.”

 

Mục Tình mất chút thời gian mới hiểu rõ những lời này.

 

Những lời này nghe qua, như là đang kêu nàng chấp nhận vận mệnh vậy, nhưng nàng lại cảm thấy nó không đơn giản như thế.

 

Nàng chắp tay với Thiên Cơ Tử một cái, nói: “Con nguyện ngược dòng mà đi, thay đổi tất cả, còn mong Thiên sư thúc chỉ dạy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-muoi-nang-tau-hoa-nhap-ma/chuong-9.html.]

Nàng đã tu hành mười ba năm.

 

Tần Hoài đối với nàng yêu chiều đến cực điểm, khiến cho nàng xưng vương xưng bá tại Thiên Cơ Các, khi dễ sư đệ, chèn ép sư huynh, cái gì cũng đều dám làm.

 

Nhưng chỉ có một điều Tần Hoài ngay từ đầu đã sớm nói với nàng, tuyệt đối không thể làm, không thể tin… số mệnh.

 

“Chúng ta là người tu hành, đã chứng quả ngộ được đạo, là căn nguyên ngược dòng của mọi vật. Tựa như cá lội ngược dòng mà tìm kiếm nước sông ở thượng nguồn, chúng ta cũng đang nghịch thiên mệnh để đi tìm đại đạo.”

 

Thiên Cơ Tử nhìn nữ tử trước mặt.

 

Làn da của nàng trắng nõn nà như ngọc dương chi, đầu tóc đen mượt được búi lại, một thân chỉ khoác thuần sắc bạch y.

 

Một câu “con một khi đã chọn đi con đường này rồi, liền không thể hối hận” cứ mắc kẹt trong cổ họng Thiên Cơ Tử, chung quy là không có cách nào nói ra.

 

Hắn thong thả mà trang trọng nói:

 

“Được.”

 

Trong khi Thiên Cơ Tử tâm sự với Mục Tình thì chuyện cười về hỗn huyết ma tộc đã xảy ra ở Thiên Thành, cũng được Thiên Cơ Các điều tra tường tận.

 

Đệ tử Thiên Cơ Các đưa Hà Hằng và Hà Viên của Thương Ngô kiếm phái đến ngoại thành, nói: “Thiên cơ Các bọn ta đã điều tra rõ ràng, cái tên Thanh Tuân kia là hỗn huyết, từ lúc sinh ra đến nay đều an phận thủ thường, chưa từng có liên hệ với Ma tông, càng không có nảy sinh bất cứ quan hệ gì.”

 

Hà Hằng cố chấp nói: “Người này trên người mang huyết thống của Ma tộc. Dù cho hiện tại không có vấn đề gì, về sau cũng sẽ có chuyện.”

 

Trên mặt đệ tử Thiên Cơ Các mang theo ý cười, tuy nhìn qua khách khí, nhưng ngữ điệu bên trong giọng nói thì lại vô cùng rõ ràng: “Thiên Cơ Các bọn ta tự biết sẽ xử lý chuyện kế tiếp, nhị vị tựa hồ còn muốn đi Thương Di Kiếm Trủng lấy kiếm, chớ có vì chút chuyện nhỏ này mà chậm trễ mất thời gian.”

 

“Vậy các ngươi nhớ phải xử lý thật tốt.”

 

Hà Hằng và Hà Viên hừ lạnh một tiếng, từ trong tay đệ tử Thiên Cơ Các lấy bội kiếm của mình, chẳng thèm quay đầu lại mà đi theo hướng Tây.”

 

Chờ sau khi hai người Thương Ngô kiếm phái đi mất, đệ tử Thiên Cơ Các mới nói với Thanh Tuân và mẫu thân hắn, người mới vừa được rửa sạch hết oan khuất lấy lại công đạo: “Hai người các ngươi đều vô tội, ta tự nhiên tha cho các ngươi rời đi. Nhưng ngươi cũng nghe qua lời của vị cô nương kia, thế nhân này có thành kiến sâu đậm với người mang hỗn huyết, các ngươi tốt nhất là nên rời khỏi Thiên Thành, tìm một chỗ chẳng ai quen biết ngươi mà sinh sống.”

 

Thanh Tuân trầm mặc thật lâu.

 

Cũng là mẫu thân hắn phản ứng trước, lôi kéo hắn nói lời cảm ơn với đệ tử Thiên Cơ Các.

 

Sau khi đệ tử Thiên Cơ Các rời đi, phụ nhân kia liền nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, lo lắng hỏi: “Thanh Tuân, có phải con sợ hãi không? Bình thường con và người khác qua lại đều rất lanh lợi, sao hôm nay lại ngốc như thế, đối mặt với các tiên nhân, một chút phản ứng cũng không có?”

 

Mãi cho đến khi vị phụ nhân đó quá lo lắng, đem bàn tay chai sạn theo nắm tháng sờ lên mặt hắn, Thanh Tuân mới mở miệng: “Nương, có không sao hết.”

 

“Chỉ là con đang nghĩ.”

 

Thanh Tuân nhìn Thiên Thành náo nhiệt cách đó không xa, khoé miệng hơi nóng lên:

 

“Chỉ vì trên người con chảy dòng m.á.u ma tộc là sai sao? Con sinh ra là hỗn huyết, là sai sao?”

 

………………..

 

Hà Hằng, Hà Viên vừa đi vừa oán giận:”Thiên Cơ Các bọn họ thật không biết xấu hổ, chúng ta có lòng hảo tâm để giúp bọn họ giải quyết chuyện rắc rối, bọn chúng không cảm tạ chúng ta thì thôi, lại còn đuổi chúng ta khỏi Thiên Thành.”

 

“Thiên Cơ Các hành sự như thế này, chỉ sợ Thiên Thành sớm muộn cũng tan nát thoi.”

 

Hà Viên khuyên giải nói: “Sư huynh hà tất gì vì chuyện này mà tức giận?”

 

Hai người bọn họ ta một câu ngươi một câu, mắng Thiên Cơ Các đến không còn gì.

 

Vừa đi vừa mắng, bọn họ đã đi qua được mấy con đường núi, tới một bờ sông. Con sông này ở giữa rừng núi hoang vắng, không có bất cứ ai chèo thuyền trên sông, muốn đi qua cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

 

“Hôm nay chúng ta qua đêm ở đây đi.”

 

Hà Hằng nhấc tay tạo ra một trận kiếm phong, dọn sạch mấy tảng đá bên bờ sông. Hắn cởi hành lý trên vai xuống, ngồi trên phiến đá, bỗng nhiên cảm thấy có một hơi thở không hề tầm thường áp sát: “Ai?”

 

Vốn dĩ bờ sông đang vô cùng thanh tĩnh, bỗng chốc nổi đầy sương mù.

 

Trận sương mù này vô cùng quỷ dị, chỉ khoảng nửa khắc, đã khiến cho Hà Hằng, Hà Viên chẳng thể nào nhìn rõ thứ gì.bọn họ chỉ có thể xuyên qua đá sương mù, mớ hồ nhìn thấy một đốm màu đỏ tựa như có người đang mặc hồng y.

 

Hà Hằng cảnh giác hỏi:

 

“Các hạ sử dụng sương mù che mắt, rốt cuộc là đang muốn gì?”

 

Đối phương tựa như có ý cười, ôn nhu đáp:

 

“Nếu nhị vị không ngại, hay là đoán xem ta đế đây làm gì?”

 

………………..

 

Thanh Tuân chưa từng tu hành, bước chân so với tu sĩ chậm hơn nhiều.

 

Cũng đi về hướng Tây, Hà Hằng và Hà Viên chỉ tốn chút thời gian đã đến nơi, còn hắn thì phải tốn đến ba canh giờ.

 

Khi mẫu tử hai người đến bờ sông, thì trời đã khuya rồi.

 

“Mẫu thân, phía trước có một con sông. Giờ chúng ta tạm nghỉ bên bờ sông, ngày mai trời sáng lại tìm cách đi qua…”

 

Thanh Tuân nói xong, lại cảm thấy làn gió dường như thổi đến một mùi gì đó. Là mùi của rêu phong trong nước, còn có mùi tanh ngọt của máu.

 

Thanh Tuân không tự giác mà l.i.ế.m liếm môi, sau khi phát hiện thì lập tức cố gắng khắc chế bản năng của mình.

 

Hắn theo bờ sông nhìn lại.

 

“Đó là… A!”

 

Thanh Tuân vừa nhìn rõ ràng, sắc mặt đã tái nhợt rồi ngã xuống.

 

Tại nơi đó, có hai người nằm không nhúc nhích bên bờ sông, thân mình thì trên bờ, từ cổ trở lên nằm dưới nước.

 

Gương mặt của bọn hở trong nước mang theo biểu cảm vô cùng sợ hãi, trên cổ là một vết thương vô cùng đáng sợ, m.á.u từ đó chảy ra, xuôi theo đến hạ nguồn.

 

Hai người này hiển nhiên là đã chết.

 

Nhìn quần áo cửa bọn họ, thì hình như chính là hai tên đệ tử ban sáng đã bắt lấy Thanh Tuân mãi không chịu buông.

 

Bên bờ sông có một phiến đá, phía trên có khắc bốn chữ, dường như là do hung thủ cố ý để lại.

 

Ma quân Trọng Diễm.

 

………………..

 

Ngày thứ hai, Mục Tình mới rời khỏi Quan Tinh Đài.

 

Trích Tinh vừa nhìn thấy nàng, liền vây quanh nàng hai vòng, nói: “Ngươi không sao chứ, không có thiếu cái gì chứ? Ta nghe nói muốn hỏi chuyện ở Thiên Cơ Các phải trả giá rất đắt đó, ngươi hông có đem cái gì để trả cho bọn họ chứ?”

 

Mục Tình nói: “Không có, ngược lại là ta có lời.”

 

Trích Tinh: “Ngươi kiếm lời cái gì?”

 

Mục Tình không trả lời vấn đề của y, chỉ rời khỏi Thiên Cơ Các, sau đó nhìn về hướng Tây.

 

Trích Tinh ở bên cạnh nàng như phát điên: “Ngươi rốt cuộc là lời cái gì nha? Ngươi nhanh nói đi! Tại sao ngươi vừa đi một chuyến đến Thiên Cơ Các, liền giống như mấy tên đạo sĩ đó, nói chuyện chỉ nói một nửa?”

 

Mục Tình mấp máy khoé môi, nở nụ cười. Nàng kêu: “Trích Tinh.”

 

Trích Tinh không đáp lời nàng, bay đến trước mặt nàng, có chút tức giận mà nhìn nàng.

 

Nàng đối với thiếu niên đang cáu kỉnh kia vươn tay: “Chúng ta tiếp tục lên đường đi Tây Châu.”

 

Làm một kiếm hồn linh thể cộng sinh, vừa nghe thấy là đi về Tây Châu, Trích Tinh lập tức không ức giận nữa.

 

Y hỏi: “Ngươi có biết chủ nhân của thần kiếm hay không? Chúng ta đến Thương Di lấy thanh kiếm nào nha, ngươi nhớ tìm một thanh kiếm mạnh một chút,mà phải đẹp nữa, kiếm xấu ta không muốn bám vào đâu.”

 

Mục Tình: “…”

 

Trích Tinh, nơi chúng ta muốn đến là Kiếm Trủng, đi tìm kiếm chứ không phải là đi ra chợ tìm củ cải, ngươi có thể tôn trọng mọt chút không hả?”

 

……………

 

Tây Châu đương nhiên không phải địa phương tốt lành gì.

 

Ma tông chiếm hơn phân nửa địa bàn, Hợp Hoan Phái chiếm hơn nửa địa bàn. Hai bên quan hệ không tốt, hôm nay ta đánh ngươi ngày mai ngươi đánh ta, cứ đấu qua đấu lại mãi.

 

Tu sĩ đến Tây Châu rồi, chỉ cần dùng lá liễu chứa nước đầm qua hai mắt, là có thể nhìn thấy ma khí đen ngập trời, hợp với tà khí do Hợp Hoan Phái luyện tà công gây ra, Không khí chẳng bao giờ tốt cả.

 

Mục Tình ở trên đường cứu mạng một tên tu sĩ bị trọng thương của Hợp Hoan Phái, người nọ vừa muốn cảm tạ ơn cứu mạng của nàng, lại nhìn thấy nàng vẻ ngoài xinh đẹp, liền một hai đòi báo ân.

 

“Tiên tử, ta cho người một cái lô đỉnh, có thể khai thông kinh mạch, tăng nhanh tu vi, hiệu quả vô cùng tốt!”

 

Mục Tình: “?”

Loading...