Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sư muội nàng tẩu hỏa nhập ma - Chương 5: Duyên cũ

Cập nhật lúc: 2024-09-01 16:33:11
Lượt xem: 11

“Không phải.”

 

Thù Thức Chu đáp như thế.

 

Hắn sẽ không so kiếm cùng một người không có kiếm, hơn nữa hắn biết rõ, Mục Tình trước đây đã bị thương khắp người, không thích hợp vận dụng linh lực, không có linh lực, chắc chắn sẽ trở nên yếu ớt không chịu nổi, dù có kiếm thuật cũng không thể chịu quá một kiếm.

 

Mà vào đêm ấy khi Mục Tình lấy cành đào làm kiếm, sau đó đem thứ sắc bén không tầm thường kia đánh về phía này, hắn đã có đáp án trong lòng.

 

Hắn là một kiếm tu.

 

Hắn có thể nhận ra được, người luyện kiếm này mạnh mẽ đến cỡ nào.

 

Thù Thức Chu hỏi: “Kiếm này có tên là gì?”

 

“Là muội tự nghĩ ra.” Mục Tình nắm lấy cành đào đáp: “Còn chưa hoàn thành nên không đặt tên.”

 

Mục Tình nhìn hắn cười một chu tại nói: “Cảm thấy hứng thú?’

 

Thù Thức Chu trầm mặc không nói.

 

Mục Tình hỏi: “Đại sư huynh, huynh đang mong chờ đến ngày bộ kiếm pháp này hoàn thiện phải không?”

 

Mục Tình từng bước dẫn dắt nói: “Vì để kiếm pháp này có thể hoàn thành, vận dụng đến đỉnh cao. Muội cần một người làm đối thủ cũng như kết hợp cùng với muội, sẽ không đoạt mất kiếm của muội.”

 

Phía sau ngọn núi vào ban đêm, âm thanh ếch nhái cùng các côn trùng khác vang vọng không gian. Nhưng ngay tại lúc này, thứ tiếng động ồn ào đó đó đã bị Thù Thức Chu bỏ ngoài tai. Trong mắt hắn, trong tai hắn, giờ đây chỉ còn lại hình ảnh cùng âm thanh của nữ tử trước mặt này.

 

Trên người nàng mặc y phục dạ hành, không mang kiếm, bộ dạng của một kiếm tu cũng không có, tay nắm lấy cành đào đưa ra lời mời: “Đại sư huynh, chúng ta cùng nhau ước định kiếm đi.”

 

Mục Tình nói: “Chờ muội tìm được kiếm của muội, hoàn thành bộ kiếm pháp này, tu vi cảnh giới cũng đuổi kịp huynh.”

 

“Chúng ta dùng kiếm quyết đấu một trận tìm ra đệ nhất thiên hạ kiếm tu.”

 

Điều kiện đó dù có khó hiểu, nhưng Thù Thức Chu không có ý kiến gì, hắn nghe thấy được âm thanh trả lời của chính mình: “Đươc.”

 

Hắn nghiêng người, nhường và đường cho Mục Tình.

 

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, hắn nghĩ thầm rằng: Một kiếm tu như vậy, hiện tại không thích hợp để đấu một trận kiếm, thật không khỏi đáng tiếc.

 

…………..

 

“Mục Tình, ta muốn ăn bánh cốm gạo.”

 

“Mục Tình, ta muốn ăn kẹo râu rồng nhân đậu phộng.”

 

“Mục Tình…”

 

Mục Tình cảm thấy hắn là chút phiền, nói: “TRích Tinh, ngươi là một kiếm linh, không phải là một tên quỷ đói.”

 

“Nhưng mà ta muốn ăn.” Trích Tinh lượn qua một quầy hàng nói: “Cái này hình như là bánh sữa phải không, mua cho ta nha?’

 

“………”

 

Mục Tình lấy tiền ra mua cho hắn nửa cân bánh sữa.

 

Nàng và Trích Tinh rời khỏi Sơn Hải Tiên Các đa được hai ngày, hiện tại đang ở ông toà thành nhỏ tê là Bình Thành thuộc Đông Châu Lâm Hải.

 

Đúng lúc Bình Thành mở phiên chợ, vô cùng náo nhiệt. Mục Tình nghĩ ngày bắt đầu Thương Di KIếm Trủng vẫn còn xa, đường xá lại gập ghềnh nên quyết định ở lại Bình Thành hai ngày rồi mới đi tiếp

 

Trích Tinh vừa ăn bánh sữa vừa nói: “Mục Tình, khó có được một chuyến đệ Bình Thành, ngươi không đi Cao gia nhìn thử à?”

 

“Cao gia là ai?’”

 

Mục Tình suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ sửa.

 

Trích Tinh nhắc nhở: “Người có hôn ước từ bé với ngươi đó.”

 

Mục Tình: “…”

 

Mục Tình xuất thân từ Mục gia ở Đông Châu, tổ tiên tinh thông y thuật, còn làm không ít việc thiện. Vì thế Mục gia từ xưa đến nay đều xếp hạng đầu trong danh môn ở Đông Châu.

 

Theo lời của Trích Tinh thì Cao gia ở Bình Thành là người thân quen cửa Mục gia, cũng là gia tộc giàu có và trù phú gần như là có thể sánh ngang với Mục gia.

 

Cao gia này có một người con trai tuổi xấp xỉ Mục Tình, vì hai nhà vốn giao hảo nên quyết định cho hai người đính hôn từ bé. Mục Tình lắc đầu: “Quả thực hai nhà có đính ước. Nhưng khi ta được bảy tuổi, được Tần Hoài dẫn vào tiên đạo, từ đó đến nay một lòng hướng đạo, phàm trần hết thảy không còn quan hệ với ta. Trần duyên tự đoạn, ước định tự giải.”

 

“Nói đơn giản một chút là do ta bội ước trước.’

 

Mục Tình nói: “Nếu đã như vậy mà ta còn gặp lại Cao gia, khó tránh sẽ có chút xấu hổ, vậy thì vẫn là không nên đi.”

 

Cảm thấy nói xong có chút tàn nhẫn.

 

Trích Tinh nghĩ.

 

Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì chuyện này đối với người tu tiên tìm đạo mà nói chỉ là muốn giảm bớt gánh nặng cho người khác.

 

Bước chân của Mục Tình dừng lại.

 

Phía trước không biết xảy ra chuyện gì, người người chen nhau, nàng nhất thời nửa bước cũng không đi được.

 

Trích Tinh nhẹ nhàng lách qua, sau đó quay lại. Thiếu niên với gương mặt trong sáng tuấn mỹ, mang theo nụ cước vui sướng khi người gặp hoạ.

 

Hắn nói: “Mục Tình, chỉ sợ ngươi sẽ phải đi Cao gia một chuyến rồi.”

 

Mục Tình: “…………”

 

Trên bảng thông báo phía trước của Bình Thành có dán một bản cáo thi, đại ý nói là: Thiếu gia Cao Tư Văn của Cao gia đang đọc sách bõng ngã xuống đất hôn mê, triền miên không tỉnh, chỉ sợ là bị tà ma xâm nhập. Cao gia đưa ra cáo thị, thành thật mong chư vị tu sĩ vì thiếu gia mà trừ khử tai hoạ, thưởng ba ngàn lượng bạc, lấy cáo thị này để làm chứng.

 

Mục Tình thở dài.

 

Nàng nghiêng người, nương theo dòng người mà từng bước tiến lên.

 

Cao quản gia vừa thông báo cáo thị xong còn chưa đi được mấy bước, liền bị đám người xung quanh đẩy về chỗ cũ.

 

Ông ta gặp được người đang xé bảng cáo thị xuống.

 

Một nữ tử thân mang bạch y, thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng khí chất lại khiến người khác không dám mạo phạm, nhưng mà cô nương trẻ trung với ngũ quan xuất chúng này làm cho Cao quản gia cảm thấy có chút quen mắt,dường như dã từng gặp qua.

 

Nữ tử cầm cáo thị, giữa hàng lông mày lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói với Cao quản gia: “Tán tu Tần Thanh, gặp chuyên bất bình, nguyện rút đao tương trợ.”

 

……………….

 

Mục Tình theo Cao quản gia bước vào sân của Cao gia.

 

Hương thơm từ đâu bảy thoảng qua mũi.

 

Mục Tình ngẩng đầu, cây cổ thụ cành lá xum xuê, tán cây che lấp mặt trời, khắp nơi đều có hể nhìn thấy một mảnh vàng nhạt, dưới ánh mặt trời càng thêm  rực rỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-muoi-nang-tau-hoa-nhap-ma/chuong-5-duyen-cu.html.]

Nàng hỏi: “Hiện tại đã là tháng sáu, hoa hoè cũng đã tàn, vì sao hoa ở đây vẫn nở?”

 

“Tiên nhân có lẽ không biết,Bình Thành có 1 đoạn chuyện xưa.”

 

Cao quản gia nhỏ giọng thầm thì…

 

Bình Thành còn có mọt danh xưng khác, gọi là Hoè Thành.

 

Năm trăm năm trước, có một quỷ lửa luôn quấy phá thành này, tai hoạ kéo dài mấy ngày liền, khiến dan chúng không ngừng lầm than. Bỗng một ngày,có một tiên nhân đi ngang qua Bình Thành, đánh quỷ lửa trọng thương, sau đó trồng một cây hoè trấn áp âm khí của quỷ lửa trong cây hoè.

 

Năm trăm năm sau, khi dân chúng Bình Thành ổn định cuộc sống giàu có hoặc thuận vui vẻ. Cây hoè xuất hiện khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành, vào khoảng tháng năm, khắp nơi đều là thể thấy màu vàng nhạt, ngửi thấy được mùi hương tinh khiết, ngọt ngào của hoa.

 

Cao quản gia nói: “Cây hoè năm trăm năm tuổi kia hiện tại đang được chăm sơ trong sân này. Hoè cổ có linh khí đương nhiên sẽ nở hoa lâu hơn so với mấy cây khác.”

 

Mục Tình gật đầu.

 

Nàng nhớ rõ, khi nàng còn nhỏ đã từng gặp cay hoè này,bởi vì không tôn trọng nó mà đã bị người lớn giáo huấn đến rơi nước mắt.

 

Mây đen gặp trăng sáng

Trích Tinh đi theo bên người nàng nói: “Cây hoè cổ ở nhà bọn họ đương nhiên quỷ lửa cũng ở nhà họ. Người tên Cao Tư Văn này,có phải cũng liên quan đến quỷ lửa hay không?”

 

Rất có thể như thế.

 

Mục Tình nghĩ.

 

Sơn Hải Tiên Các có quản lý một toà tháp khoá yêu, một trăm năm sẽ trùng tu phong ấn lại một lần. Bình Thành này phong ấn cây hoè năm trăm năm, chỉ cần quỷ lửa không chết,nhất định có thể thoát ra tiếp tục gây hại cho người khác.

 

Mục Tình theo Cao quản gia vào phòng.

 

Cao lão gia và Cao phu nhân đều có mặt, cũng không biết là do năm thang hối thúc hay do trong lòng có phiền muộn mà diện mạo của hai người trông già nua hẳn đi.

 

Mặt khác còn có hai người nữa.

 

Một người mặc hồng y, tay cầm quạt giấy, đường nét dung mạo thâm thuý, ông mày rộng, nhìn khá giống người Tây Châu.

 

Người còn lại một thân thanh y, trông có chút lôi thôi, nhưng khí chất toát lên có vẻ là một tu sĩ danh môn chính đạo.

 

“Cao gia dán thông báo ở khắp nơi, hai vị này cũng dựa đó mửa tới đây.”

 

Thiếu niên hồng y nói: “Ta tên Quân Diễm, là con trai của Quân gia ở Tây Châu. Đang đi ngao du xung quanh đây, đến Bình Thành thì dùng hết lộ phí đi đường, vừa vặn thấy cái này trên bảng thông báo, liền tìm đến đây.”

 

Mục Tình: “…”

 

Người này nói một cách quang minh chính đại lý do “vì tiền mà đến” như thế mà không thấy ngại hả.

 

Thiếu niên mặc thanh y càng thẳng thắn hơn: “Ta tên Giang Liên, là một kiếm tu.”

 

Mục TÌnh: “…”

 

Vị này cũng vì tiền mà đến.

 

Nghe nói Thương Ngô Kiếm Phái bên cạnh ào một mô phái được gây dựng nó đen hoàn toàn từ kiếm tu, từ lâu đã vô cùng nghèo đói, phí tu sửa và thuốc men đang nợ một đống lớn.

 

Đệ tử bên phái bọn họ, điều đầu tiên phải học khi nhập môn đó chính là tích cốc,sư phụ không có cơm cho bọn họ ăn.

 

“…”

 

Nghèo đến mức làm cho người khác nghe xong cũng phải thán phục.

 

“Chỉ cần thiếu gia có thể tỉnh lai, Cao gia chắc chắn sẽ hậu tạ thoả đáng.”

 

Đối mặt với hai vị này, Cao gia vẫn sáng phó vô cùng bình tĩnh.

 

Mục Tình đỡ trán hỏi: “Tình huống hiện tại của Cao thiếu gia như thế nào? Ta có thể vào xem xét không?”

 

“Thiếu gia hiện đang trong phòng ngủ.”

 

Cao quản gia nói: “Ba vị tiên nhân, mời đi theo ta.”

 

Ba người gật đầu, Cao lão gia và Cao phu nhân cũng đi cùng, một nhóm người ùng tiến về phòng ngủ của Cao thiếu gia.

 

Phòng được xây gần cây hoè cổ,dọc theo on đường xuyên qua hành lang dài của toà nhà, mùi hoa thanh khiết càng nồng đậm hơn.

 

Cao thiếu gia nằm mê man trên giường, hô hấp mỏng manh sắc mặt tái nhợt ấn đường và quầng thâm mắt đệ màu xanh sẫm, ngay cả tóc cũng có vẻ khô hơn so với người bình thường.

 

Giang Liên bắt mạch của hắn, lắc đầu nói: “Mệnh như ngọn nến sắp tàn, lung lay sắp đổ.”

 

Hắn vừa nói lời này ra, Cao lá ở gia và Cao phu nhân đồng loạt quỳ xuống. Ánh mắt hai người mang theo nửa tia tuyệt vọng, nửa tia hi vọng nhìn Giang Liên, nói: “Xin tiên nhân cứu con trai ta.”

 

Hắn né hội kiếm, không đoái hoài đến sư níu kéo của Cao Gia, ngự kiếm bay đi.

 

Mục Tình: “…”

 

Đây là cái tình huống gì đây? Kiếm tu chê tiền? 

 

Nàng lại nhìn về phía Cao thiếu gia.

 

Trích Tinh đang lượn lờ bên giường, điểm vào ấn đường Cao Tư Văn. Ngày thường, hắn luôn là một kiếm linh trưng ra bộ dáng hihi haha, khó có được vẻ nghiêm túc trên mặt, hắn nói: “Mục Tình, ngươi không thể cứu hắn.”

 

Mục Tình trầm mặc một lát.

 

Thiếu niên mặc hồng y Quân Diếm bước tới, phẩy phẩy quạt giấy trong tay, chậm rãi nói: “Cao lão gia, Cao phu nhân. Tình trạng hiện tại của Cao thiếu gia đã hung đến cực điểm, vốn không cứu được nữa. Nhưng ta suy ra ở Tây Châu, học được rất nhiều kiến thức cùng bí pháp kì bí.”

 

Hắn nhìn ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ của Cao gia, nói: “Ta có một biện pháp, có thể thử một lần.”

 

Hài tử duy nhất hiện đang đứng trên bờ vực của cái chết, Cao lão gia và Cao phu nhân dĩ nhiên sẽ bất chấp tất cả mà liền thử, vội vàng nói: “Quân tiên nhân, mời nói.”

 

Quân Diễm đang tính mở miệng: “Tây…”

 

“Khoan đã.”

 

Mục Tình hô to một tiếng chặn lời hắn lại: “Hung đến cực điểm là thật, nhưng cũng không phải không có cách. Trước khi mạo hiểm dùng bí pháp Tây Châu gì đó, trước tiên thử phương pháp của danh môn chính đạo được không?”

 

Trích Tinh: “Mục Tình!”

 

Thiếu niên hồng y tóc buộc sau đầu, da trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra ý cười.

 

Hắn hỏi: “Phương pháp của danh môn chính đạo?”

 

Quân Diễm gấp chiếc quạt vẽ phong cảnh thác nước lại, ánh mắt nhìn về phía Mục Tình vừa có chút tin tưởng vừa có chút đùa cợt: “Đối mặt với loại tình huống này, danh môn chính dạo vẫn có cách? Thỉnh Tần Thanh đạo hữu chỉ giáo.”

 

“…”

 

Trích Tinh nghĩ thầm trong lòng: Xong rồi.

 

Mục Tình đời này chưa bao giờ hiểu hai chữ “khiêm tốn” được viết như thế nào.

 

Nàng gật đầu nói: “Được, ta đây liền chỉ giáo cho ngươi, nếu gặp tình huống như thế này thì rốt cuộc nên làm gì.”

Loading...