Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sư muội nàng tẩu hỏa nhập ma - Chương 4: Xuống núi

Cập nhật lúc: 2024-09-01 10:56:53
Lượt xem: 12

Trong lòng Mục Tình thầm mắng to “mẹ kiếp”, ngoài mặt vẫn cứ đoan trang bình tĩnh: “Chúc mừng tiểu sư thúc có thêm ái đồ. Người không cho con ra khỏi Vấn Kiếm Phong, vậy lần sau khi đến bắt mạch cho con, người mang theo sư muội để con nhìn mặt đi?”

 

Rốt cuộc sao lại thế này?

 

Theo nguyên tác, Mộng Như Tích trở thành đệ tử của Phong Thiên Lan là chuyện của hai năm sau cơ mà?

 

Cốt truyện sao lại đột ngột thay đổi thế?

 

Biểu tình của Phong Thiên Lan có chút nghi hoặc: “Sao con lại biết đó…” Là sư muội?

 

Hắn còn chưa hỏi xong, lại cảm nhận được linh lực của Mục Tình hỗn loạn.

 

Bàn tay của nàng bám chặt vào bệ cửa sổ, cửa sổ phát ra âm thanh răng rắc, sau đó nứt thành một khe hở.

 

Trích Tinh luống cuống tay chân: “Mục Tình, a… sao ngươi lại hộc m.á.u rồi?”

 

 

Không đến mấy ngày sau, đệ tử chân truyền của các chủ - Mộng Như Tích mang theo một bao trà dược đến Vấn Kiếm Phong nhằm thăm Mục Tình, người đang chịu thương tích cũ.

 

Khi nàng ta vào phòng, bạch y nữ tử đang ngồi cạnh cửa sổ, một tay gắt gao ôm mặt, ánh mắt như bị thứ gì hút lấy.

 

Mộng Như Tích nhìn theo ánh mắt của nàng.

 

Đối diện cửa sổ là kiếm bình của Vấn Kiếm Phong.

 

Một vị kiếm tu toàn thân bạch y đang cằm một thanh trường kiếm màu ngọc lục bảo, không ngừng luân chuyển trên kiếm bình. Hắn hàng năm đều đi chu du bên ngoài, gặp được không ít kỳ ngộ, thấu đáo kiếm thuật, kiếm thức xuất ra như xuyên sơn vượt hải, mây nước phong tình, vô cùng trôi chảy.

 

Người đang dùng kiếm là Thù Thức Chu, môn đồ Vấn Kiếm Phong.

 

Mây đen gặp trăng sáng

Mục Tình nói chuyện phiếm, lại dường như cố tình nói cho Mộng Như Tích: “Bị thương hai tháng, xương cốt của ta đều đã mục nát cả rồi.”

 

Mộng Như Tích là dạng cô nương ôn nhu, ôn nhu đến đến mức chẳng giống dồ đệ của Phong Thiên Lan đầy bạo lực kia.

 

Nàng là khách xa đến, lại tư mình pha cho Mục Tình một ấm trà, còn tiếp nhận mấy lời phàn nàn của Mục Tình.

 

Nàng ta tựa như đọc dành nói: “Sẽ nhanh khá lên thôi. Nếu thật sự chịu không được, cứ xem Thù sư huynh luyện kiếm một chút cũng đỡ…”

 

Mục Tình: “… Càng xem càng muốn.”

 

“Ô ô ô, ta cũng muốn.” Trích Tinh ghé vào bên cửa sổ, nâng mắt nhìn Mục Tình, nói: “Chừng nào thì ngươi có thanh kiếm mới?’

 

Mục Tình: “…”

 

Ngươi chiều muốn thanh kiếm cho mình thổi!

 

Mộng Như Tích thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền có chút căng thẳng mà nắm chặt ống tay áo của mình hỏi Mục Tình: “Mục sư tỷ, ta nghe nói… Thương Di Kiếm Trủng sắp mở ra rồi.”

 

Mục Tình: “Sao cơ?”

 

Mộng Như Tích giải thích: “Là một bí cảnh từng xuất hiện vô số thanh kiếm, trong vạn năm chỉ mở hai mươi ba lần mà thôi…”

 

Thương Di Kiếm Trủng.

 

Đó là một cảnh giới của bí cảnh, mỗi thanh kiếm tại nơi đó đều là cực phẩm, rất nhiều kiếm tu cầu cả mọt đời mà chẳng thể có được.

 

Đường vào kiếm trùng nhiều năm mới mở ra một lần. Nhiều hay ít, mỗi vòng tuần hoàn bao nhiêu năm đều không có quy luật rõ ràng, tất cả dựa vào ý trời.

 

Mục Tình thân là kiếm tu, đương nhiên biết đến kiếm trùng.

 

Mục Tình cúi đầu suy nghĩ.

 

Cốt truyện thật sự bị đẩy nhanh.

Trong nguyên tác, kiếm trùng tổng cộng mở ra hai lần, lần đầu tiên là vào ba năm sau, lần thứ hai là vào lúc đã qua bảy năm.

 

Khi ấy nàng gặp phải mai phục của Ma quân rơi xuống núi, sau đó gặp được nam chính của nguyên tác.

 

“Cho nên?”

 

Mục Tình quay đầu, nhìn về phía Mộng Như Tích: “Ta còn cho rằng tin tức Kiếm Trủng mở ra, sẽ không truyền đến nơi này của ta chứ.”

 

Nguyên nhân bạch nguyệt quang chặn g.i.ế.c nàng trong nguyên tác vẫn chưa rõ ràng, nhưng không khó để đoán được là do có người cố ý đem hành tung của nàng toét lộ cho Ma tông. Bằng không Ma Quân nhà người ta cũng sẽ không tự mình xuất môn, canh giờ tính địa điểm để g.i.ế.c người.

 

“Mục sư tỷ…”

 

Mộng Như Tích vô cùng căng thẳng.

 

Xác thật như lời Mục Tình nói, hôm qua khi tin tức vừa đến, ngay sau đó Phong Thiên Lan biết được kiềng hậu lệnh, bằng bất cứ giá nào cũng không được được lan truyền chuyện này, đặc biệt không được để chuyện này cho Mục Tình biết.

 

Hắn biết rõ bản tính của kiếm tu, lo lắng thương thế Mục Tình còn chưa khỏi hẳn, thậm chí có thể là đang vô cùng nghiêm trọng mà vẫn bất chấp tất cả chạy tới Thương Di Kiếm Trủng.

 

Mục Tình không có biểu cảm gì mà nhìn Mộng Như Tích, khiến co tim gân. Người nọ loạn cào cào, hồi sau mới nói: “Mộng sư muội, ta có chút mệt.”

 

Đại ý chính lần muốn đuổi khách.

 

Mộng Như Tích như được đại xá, nói lời cáo biệt với Mục Tình, sau đó vội vàng rời khỏi Vấn Kiếm Phong. Trích Tinh nhảy lên cửa sỏ, chặng lấy tầm mắt đang nhìn Thù Thức Chu của Mục Tình, y hỏi: “Mục Tình, ngươi có đi Kiếm Trủng hay không?”

 

“Một vạn năm mới chỉ mở hai mươi ba lần, bên trong đều là bảo kiếm tuyệt thế, bỏ lỡ thì quá đáng tiếc.”

 

“không đi.”

 

Tuy nàng thật sự thích kiếm, nhện nàng không giống Thù Thức Chu. So với kiếm, tính mạng của bản thân quan trọng hơn nhiều.

 

Mục Tình đi đến mép giường, xốc chăn lên rồi nằm xuống.

 

Nhưng mới nằm chưa đến nửa khắc, nàng đột nhiên gồ dậy, chạy đến bên cửa sổ, nhìn thẳng thiếu niên bạch y đang múa kiếm kia.

 

………..

 

Mộng Như Tích vừa rời khỏi Vấn Kiếm Phong không lâu, liền nhận được thư truyền âm của Mục Tình.

 

“Ta suy ngẫm hồi lâu, quyết định đi đến Thương Di Kiếm Trủng tìm bảo kiếm. Tuy nhiên, sư môn canh gác nghiêm ngặt, không dễ ra ngoài, mong sư muội j giúp đỡ.”

 

Mộng Như Tích: “………..”

 

Vừa mới nãy còn lạnh mặt, bộ dáng không cần ngươi lo. Trong nháy mắt lại gửi tin đến mong nàng hỗ trợ. Vị tiểu đồ đệ của Vấn Kiếm phong này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

 

Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng Mộng Như Tích vẫn giúp nàng.

 

Hiện tại vết thương cũ của Mục Tình tái phát, cũng là thời điểm yếu nhất. Vào lúc này mà nàng ta lại muốn đến Thương Di Kiếm Trủng tìm bảo kiếm chẳng khác nào tự tìm đường chết.

 

Thân là Thánh Nữ Ma tông, Mộng Như Tích đương nhiên phải giúp nàng ta một tay rồi.

 

Mộng Như Tích hồi âm nói: “Sư tỷ khách khí….”

 

………….

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/su-muoi-nang-tau-hoa-nhap-ma/chuong-4-xuong-nui.html.]

Màn đêm buông xuống, bầu trời phủ lên một lớp màn đen như mực.

 

Mục Tình mặc y phục dạ hành, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng, chuẩn bị xuống núi từ phía sau Vấn Kiếm Phong.

 

“Mục Tình, ngươi không phải đã nói sẽ không đi tìm kiếm?”

 

Trích Tinh vừa đi theo sau nàng, vừa cười hì hì trêu chọc: “Ai nha, ngươi nhanh thừa nhận đi, ngươi cũng giống ta thôi, đều mong muốn có bảo kiêm ở Kiếm Trủng cho riêng mình.”

 

Mục Tình: “… Ta và ngươi thật sự không giống nhau.”

 

Mục Tình dùng lời lẽ vô cùng chính đáng nói: “Mục Tình, ngươi đừng có mà giảo biện! Ngươi là kiếm tu, có kiếm tu nào mà không muốn có một thanh bảo kiếm cho chính mình?”

 

“…”

 

Mục Tình dứt khoát câm miệng.

 

Nàng nghĩ thầm: Mặc kệ, ngươi vui vẻ là được rồi.

 

“Đệ tử tuần tra đã đi qua, có thể đi rồi.”

 

Trích Tinh tuy vô cùng ầm ĩ, nhưng vẫn đảm bảo nàng đi qua trót lọt.

 

Mục Tình gật gật đầu, đi theo hướng con đường nhỏ không có người phòng thủ. Nhưng chưa đi được hai bước, nàng đã nhìn thấy ở đằng sau bụi cỏ hoang có một thân ảnh màu trắng.

 

Trích Tinh: “…Là đại sư huynh của ngươi.”

 

Mục Tình: “…”

 

Hơn nửa đêm, cái tên này không ngoan ngoãn ở trong phòng đả tọa vận hành công lực mà lại chạy đến cái nơi này làm gì?

 

Nhưng lúc này, một thân ảnh màu lam nhạt xuất hiện. Đang ta cầm chiếc rổ nhỏ trong tay, cúi đầu loay hoay, dường như là đang tìm gì đó trong đám cỏ hoang.

 

Là Mộng Như Tích.

 

Mộng Như Tích ngẩng đầu, thấy Thù Thứ Chu, bị hắn doạ cho hoảng sợ.

 

Mục Tình: “…”

 

Diễn gióng thế?

 

Mộng Như Tích co rúm lại ôn nhu nhỏ nhẹ mà nói: “Thù, Thù sư huynh, muội nghe nói gần Vấn Kiếm Phong có loại thảo dược tên là “Vô Tâm”, có thể ủ rượu, sư phụ muội rất thích rượu này, muội mới nghĩ chuyện đi hái một chút.”

 

“Nhưng mà muội vẫn tìm không thấy, bất tri bất giác liền xong qua kết giới đi vào Vấn Kiếm Phong, mong rằng Thù sư huynh không để trong lòng.”

 

Trích Tinh: “Cơ hội tốt, đi mau.”

 

Mục Tìn không có tâm tư xem Thù Thức Chu phản ứng thế nào.

 

Nàng nhân cơ hội này, nhanh chân cúi đầu, đè thấp thân thể, từ trong bụi cỏ hoang chạy vụt qua.

 

Thanh âm của Mộng Như Tích bị nàng ném lại sau lưng.

 

“Thù sư huynh, huynh có biết loại thảo dược này sinh sống ở nơi nào không? Có thể mang muội đi tìm một chút không?”

 

……

 

Mục Tình càng đi càng xa,giống như bay mà nhanh chóng rời khỏi Vấn Kiếm PHong.

 

Trích Tinh một rên đi theo nàng, một bên vô cùng tò mò, lâu lâu quay đầu lại nhìn xem.

 

“Thù Thức Chu sẽ dẫn nàng ta đi tìm thảo dược sao?” Trích Tinh nó: “Nàn ta xinh đẹp như vậy, Thù Thức Chu chắc chắn sẽ đối đãi với nàng ta hơi khác biệt nhỉ?”

 

Một lát sau, Trích Tinh lại nói: “Hẳn là sẽ không.”

 

Trích Tinh cứ lải nhải mãi: “Vào khoảng hai năm trước Đan Tâm Phong có một cô nương, dung mạo có thể xem là tuyệt sắc, đương nhiên so với ngươi thì có chút không bằng. Nàng ta còn rất có tiền, ngươi biết mà, Đan tu thì luôn giàu có.”

 

“Nàn ta tìm tới cửa, nói là ngưỡng mộ Thù Thức Chu đã lâu, hỏi hắn có muốn cùng nàng ta kết giao hay không”

 

“Lúc ấy sư huynh ngươi không thèm để ý đến nàng ta, bộ dáng giống như là “nữ nhân chỉ làm ảnh hưởng đến kiếm pháp của ta”. Chậc không hỏ là kiếm tu, ả ngày trong đầu cũng chỉ có kiếm thôi.”

 

Mục Tình: “…”

 

Ngươi làm sao có thể tưởng tượng ra mấy việc như thế vậy?

 

Nghe đi nghe lại chuyên này có khác nào mấy câu chuyện sư tỷ sư muội trong thoại bản đâu?

 

Như Thù Thức Chu từ chối đan tu kia là nhẹ nhàng rồi, tuy rằng có chút xấu mặt, nhưng lý do vô cùng chính đáng “Ta tu Vấn Tâm Kiếm, Vô Tình Đạo, cả đời chỉ hỏi kiếm, không hỏi tình.”

 

Mục Tình một bên nghe Trích Tinh đem câu chuyện kia chỉnh sửa vặn vẹo rồi lải nhải bên tai, vừa nhảy ra từ đường nhỏ của Vấn Kiếm Phong, sau đó đi vào sau núi của Sơn Hải Tiên Các.

 

Dựa theo trận đồ trong tiên các mà Mộng Như Tích đưa cho, sau núi có một chỗ là nhược điểm của trận pháp, có thể dùng làm con đường rời khỏi Tiên Các.

 

Mục Tình: “…”

 

Không hổ là Thánh Nữ Ma tộc, nàng ta mới vào tiên các được mấy tháng, làm đồ sệ các chủ được mấy ngày? Ới bao nhiêu đó thời gian mà đã có thể hiểu rõ tường tận cách bài binh bố trận của tiên các.

 

Ục Tình đang muốn tìm kiếm nhược điểm của trận pháp kia. Nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy có người đang chắn lối của nàng.

 

Người ngày một thân bạch y, b.ú tóc đen như mực, vẻ mặt trời sinh lạnh lùng nghiêm nghị, mày kiếm mắt sáng. Một thanh lục bảo trường kiếm treo bên eo, vỏ kiếm so với y phục trên người còn tinh xảo hơn nhiều.

 

“Chết tiệt! Thù Thức Chu?” Trích Tinh kinh hãi.

 

“Lúc nãy không phải hắn còn ở phía sau Kiếm Phong, nói chuyện với vị sư muội kia hay sao? Sao nanh nư vậy đã chạy đến nơi này?”

 

Mục Tình mím môi.

 

Người trước mắt chẳng thể nghi ngờ được là Thù thức Chu, mà người lúc nãy nàng nhìn thấy ở sau kiếm phong cũng chính là hắn.

 

Vậy mà hắn lại cự tuyệt lời thỉnh cầu của Mộng Như Tích.

 

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, Thù Thức Chu hai lần ngăn đường đi của Mục Tình, chứng tỏ là…

 

Tối nay hắn xuất hiện là không muốn nàng xuống núi.

 

“Mục Tình, quay về Vấn Kiếm Phong đi”

 

Thù Thức Chu nhìn vị sư muội nhỏ nhất của mình, lãnh đạm nói: “Tình trạng của muội hiện giờ không thích hợp ra ngoài, càng không thích hợp đến Kiếm Trủng.”

 

Bạch y kiếm tu thân hình đơn bạc chắn trước mặt nàng mà nói. Nhưng khi hắn chắn trên đường, lại tạo nên cảm giác con đường này được canh phòng nghiêm ngặt, một bước khó qua.

 

Mục Tình cười một tiếng nói: “Nếu muội nói không?’

 

Gió lạn tròn đêm vố mềm mại, phút chốc liền trở nên sắc bén.

 

Mục Tình nâng tay lên, iOS làm gãy một cành đào, rơi vào trong tay nàng.

 

“Huyện muốn so kiếm với ta sao, đại sư huynh?"

 

Loading...