Sống lại vào ngày bị tàn sát - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:45:30
Lượt xem: 35

6.

Tôi không thể không hét lên, quay đầu lại thì thấy là Tiểu Béo.

 

Thằng bé hét to lên:

 

"Bắt được nó rồi! Ai tới đây đi!"

 

Có tiếng bước chân ầm ĩ phía cầu thang, họ đang lao lên đây.

 

"Nhanh, nhanh kéo cô ta qua đây!"

 

Từ Thiết gào rú từ ngoài cửa, gã cố gắng thò tay vào trong. Nhưng khe cửa quá nhỏ, Từ Thiết không thể chui vào phòng, tôi cũng không biết Tiểu Béo đã bò vào bằng cách nào.

 

Vì vừa bị Tiểu Béo tập kích bất ngờ nên tôi ngã lăn ra đất, cái ót va vào chân giường, đau đến mức mắt nổ đom đóm.

 

Tiểu Béo thấy tôi ngã xuống liền dùng hết sức lực kéo chân tôi về phía cửa.

 

Lúc tôi khôi phục được ý thức mới phát hiện mình đã bị kéo đến gần cửa, Tiểu Béo đang cố gắng đưa chân tôi vào trong tay Từ Thiết.

 

Không được!

 

Nếu cổ chân bị hắn nắm giữ thì tôi sẽ chẳng bao giờ thoát được, không nói đến chuyện tôi có thể chống cự hắn được bao lâu, ngay cả Dao Dao bên ngoài cũng không thể chờ được.

 

Cơn sợ hãi bùng lên tới đỉnh điểm, tôi dùng sức gập bụng lại, cả người cuộn lên.

 

Tôi ném chai nước khoáng trong tay vào mặt Tiểu Béo.

 

Tiểu Béo cố tránh mặt đi nhưng vẫn bị ném trúng, thằng bé rên rỉ một tiếng, một bàn tay buông lỏng ra.

 

Tôi xoay người vớ lấy một chậu hoa nhỏ và ném tiếp vào người Tiểu Béo.

 

Lần này thằng bé không tránh được, nhanh chóng ngã lăn ra đất.

 

"Con đàn bà kia, mày giec người rồi! Mày dám giec cháu tao!" mắt bà Vương đỏ hoe, cả người lao lên đập mạnh vào cửa.

 

Cái tủ đầu giường ngay lập tức bị trượt ra, khe cửa được mở rộng hơn một chút.

 

Nhưng mấy người lớn vẫn không vào được.

 

Tôi nhặt hai chai nước khoáng lên, bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa của bọn họ mà nhảy trở về đường cũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-vao-ngay-bi-tan-sat/chuong-6.html.]

Sau khi Dao Dao uống nửa chai nước, tình trạng của con bé đã khá hơn, chỉ là đầu óc con vẫn hơi mơ màng.

 

Tôi ôm Dao Dao lên, tiếp tục tiến về phía ba căn gác xép kia, lối thoát duy nhất là ở đó, chỉ cần có một ngôi nhà có người là tốt rồi.

 

Tôi muốn tạo ra âm thanh để thu hút sự chú ý của những người trong nhà.

 

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tìm cách phá vỡ cửa sổ.

 

Tôi cởi giày ra, dồn sức đập vào cửa kính.

 

Rầm, rầm.

 

Một chỗ vỡ, lại một chỗ khác vỡ nữa.

 

Nhưng trong nhà vẫn không có một tiếng động.

 

Khi đập vào tầng áp mái thứ tư, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng động từ nhà bà Vương.

 

Nhìn lại, tôi thấy hình như cửa sổ gác xép đang rung lắc kịch liệt.

 

Tôi nghĩ họ đã phá cửa để vào được trong phòng.

 

Nhưng khe cửa sổ quá nhỏ, họ không thể ra được, có lẽ bây giờ đám s.ú.c sinh đấy đang muốn phá cửa sổ để đuổi theo tôi?

 

Tôi càng hoảng sợ hơn, bàn tay nắm chặt giày đập mạnh vào cửa kính, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

Tôi gào khản cả cổ:

 

"Có ai không? Cứu mạng! Có ai không?"

 

Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, một ánh sáng đột ngột hiện lên trước mắt tôi, cửa phòng gác xép mở ra, một ông già tóc bạc bước vào.

 

Ông già cao gần một mét tám, thân hình gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc, ông ấy ngơ ngác nhìn tôi mà không nói một lời.

 

"Ông ơi! Mau mở cửa sổ đi, cứu cháu với! Gọi cảnh sát! Có người xấu!" tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa.

 

Ông già dường như không hiểu lời tôi nói, trán ông ấy nhăn lại, cơ thể không hề chuyển động.

 

Phía nhà bà Vương truyền đến tiếng ồn, toàn bộ khung cửa sổ rơi xuống, Từ Thiết vọt ngay ra ngoài, nhanh chóng chạy tới gần tôi.

 

Tôi nhắm mắt lại, xong rồi.

Bình luận

9 bình luận

Loading...