Sống lại vào ngày bị tàn sát - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:21:15
Lượt xem: 46

5.

 

Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của bọn Từ Thiết, khe cửa ngày càng hở ra rộng hơn.

 

Tôi không dám trì hoãn, nhanh chóng leo người ra ngoài qua cửa sổ rồi quay người ôm Dao Dao ra theo.

 

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy biết ơn thân hình nhỏ bé của mình, nó thực sự là một lợi thế trong việc chạy trốn.

 

Đứng trên tầng thượng, đôi chân tôi run rẩy.

 

Tuy rằng mái nhà có độ dốc nhẹ và có những vật cản để dẫm lên, nhưng đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà vẫn rất nguy hiểm.

 

Điều khiến tôi không thể chịu đựng được là ánh nắng mặt trời giữa trưa.

 

Nắng gắt làm cho tấm tôn dưới chân trở nên nóng bỏng. Nhiệt độ cơ thể của Dao Dao cũng đang tăng dần lên, làn da con bé đỏ ửng, toàn thân nóng bừng.

 

Tôi ôm chặt Dao Dao, bước nhanh về phía gác xép bên cạnh.

 

Xem ra muốn lên được đỉnh tòa nhà thì cần phải đi qua gác xép.

 

Trong ba cái gác xép còn lại, chỉ cần tôi tìm thấy một cái cửa sổ còn mở là hai mẹ con tôi có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.

 

Nhưng đến căn gác xép thứ hai, tâm tôi lạnh đi.

 

Các cửa sổ có kiểu dáng giống nhau, nhưng căn gác xép này lại lắp thêm song sắt ở bên trong.

 

Rất nhiều gia đình sẽ làm như vậy, bởi vì gác xép khá nhỏ nên thường được dùng làm phòng cho trẻ em. Vì muốn an toàn nên mọi người sẽ lắp song sắt ở cửa sổ.

 

Nhà bà Vương không lắp thêm, rõ ràng là muốn tiết kiệm chi phí.

 

Tôi không muốn bỏ cuộc lúc này, cố sức đi tiếp về phía trước.

 

Đáng tiếc, cả căn gác xép thứ ba và thứ tư đều được trang bị song sắt.

 

Đôi chân tôi mềm nhũn, cả người bàng hoàng ngã ngồi trên mái nhà.

 

Không phải người xưa vẫn hay có câu “Trời không tuyệt đường người” sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-vao-ngay-bi-tan-sat/chuong-5.html.]

 

Tôi chỉ là một bà mẹ đơn thân, một thân một mình nuôi nấng con gái.

 

Tôi cắn răng mà chịu đựng, trải qua hàng ngàn gian khổ nhưng vẫn cố gắng sống tiếp, tại sao bây giờ bọn họ còn ép tôi vào đường cùng?

 

Chẳng lẽ ông trời cho tôi sống lại là để chịu đau khổ thêm một lần nữa sao?

 

Chỉ vừa hồi ức là tôi đã rét run cả người. Tôi thà nhảy xuống từ tầng thượng, còn hơn là để cho bọn họ thành công.

 

"Mẹ ơi, con khát." Dao Dao thì thào vào tai tôi.

 

Tôi cúi đầu nhìn Dao Dao, giọng nói của con bé khiến trái tim tôi mềm nhũn.

 

Dao Dao chỉ mới ba tuổi thôi, cuộc đời của con bé còn chưa bắt đầu. Vì con gái yêu dấu, tôi phải cố gắng thêm lần nữa.

 

Tôi quay đầu nhìn lại, lúc này căn gác xép nhà bà Vương không hề có động tĩnh gì.

 

Liệu bọn họ đã mở được cửa phòng chưa? Trong lòng tôi vẽ ra một dấu hỏi chấm.

 

Gác xép không lớn, tôi đã kê một chiếc tủ đầu giường trước cửa, còn đẩy thêm chiếc giường chắn ngang, không gian đã rất chật chội. Về mặt vật lý, khả năng bọn họ mở được hoàn toàn cánh cửa ra không lớn, trừ khi tháo được bản lề ra.

 

Tôi kẹp chặt thân hình nóng bỏng của Dao Dao, quyết định đánh cược một lần nữa.

 

Tôi muốn quay lại xem cửa đã mở được chưa.

 

Lúc nãy khi vội vã đào tẩu, tôi đã nhìn thấy có hai chai nước khoáng đặt trên bậu cửa sổ. Khi tôi trèo ra ngoài đã vô tình đạp đổ chúng.

 

Tôi đi đến gần cửa sổ, dũng cảm nhìn vào bên trong một cái, lập tức cảm thấy kinh hỉ.

 

Cửa gỗ bị mở ra một khe nhỏ, nhưng không đủ rộng để cho bọn họ chen vào, cũng không có âm thanh nào ở phía cửa nữa.

 

Có lẽ bọn họ đã bỏ đi tìm cách khác rồi.

 

Thời gian quá cấp bách, tôi không thể suy nghĩ nhiều hơn, đành đặt Dao Dao dựa vào cửa sổ và tự mình bò vào bên trong.

 

Hai chai nước khoáng bị đổ xuống sàn, tôi thấy được hy vọng.

 

Nhưng khi vừa cúi xuống nhặt nước lên, tôi cảm thấy chân mình bị kìm chặt, có ai đó đang ôm lấy chân tôi.

Bình luận

9 bình luận

Loading...