Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 282

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:15
Lượt xem: 52

Lâm Hàn cười hỏi: “Đánh gãy chân ta à?”

Hô hấp của Sở Tu Viễn khựng lại: “Đừng có tưởng ta không dám.”

Lâm Hàn nói thầm, chàng không dám thật. Sợ Sở Tu Viễn tức điên lên, nên miệng vẫn thành thật đáp: “Được, nghe chàng cả, phu quân. Vừa hay mấy ngày này ta có việc nên cũng không có thời gian rảnh mà ra ngoài.”

Sở Tu Viễn: “Cả ngày nàng chỉ việc ăn no rồi chờ đói thì có thể có việc gì được?”

Lâm Hàn giơ tay lên, bày ra tư thế tay bẹo người, Sở Tu Viễn cuống quýt nói: “Vi phu sai rồi.”

Lâm Hàn rất hài lòng, không ngần ngại nói với hắn rằng: “Ta cảm thấy Đại Bảo và Nhị Bảo suốt ngày mang rương sách tới Thái Học phiền phức quá, nên chuẩn bị làm cho hai đứa nó hai chiếc túi đựng sách. Nhưng cái mà người mua sắm mua về thì quá mềm quá trơn nên ta định để nha hoàn trong phủ dùng bông vải kéo sợi để dệt vải, dạo này phải nghiên cứu máy kéo sợi.”

Sở Tu Viễn nói thầm, nàng cũng chẳng ngại phiền phức.

Nhưng vừa nghĩ đến Sở Dương và Sở Ngọc cũng là con trai hắn, Sở Tu Viễn bèn dứt khoát đáp: “Không thử dùng hồ dán cứng vải lại?”

Lâm Hàn: “Chàng nói như làm giày ư? Cái ấy cũng được, nhưng ta cảm thấy bên trong làm bằng vải, bên ngoài bằng lụa còn tốt hơn. Nếu không ngày nào đó người khác trông thấy túi sách của chúng nó, nhất định sẽ chê cười chúng nó dùng vải bố làm giày để làm túi đựng sách.”

Sở Tu Viễn: “Không ngại mệt thì cứ làm.”

Lâm Hàn cười nói: “Không đâu. Ta chỉ dùng miệng thôi.”

Thế nhưng, trong không gian của nàng chỉ có hình vẽ của máy kéo sợi, còn là ở trên sách lịch sử, muốn dựa vào bức hình ấy để làm ra máy kéo sợi là chuyện không hề dễ dàng.

Lâm Hàn cũng dự liệu được là rất khó, nhưng nàng không ngờ đến tận mùa xuân năm sau, khi trồng bông vải xuống, nàng mới làm ra được máy kéo sợi.

Có sợi rồi thì dệt vải sẽ nhanh thôi.

Mùng sáu tháng tư, ngày nghỉ mộc, Sở Mộc cúi người, dắt bàn tay nhỏ của khuê nữ rồi chầm chậm đi sang chỗ Lâm Hàn, Lâm Hàn đang cân nhắc xem nên làm phẳng túi đựng sách vở của mấy đứa con trai như thế nào.

Nhưng nàng vừa trông thấy tiểu cô nương đã ném ba chiếc túi đựng sách sang bên cạnh, vỗ vỗ tay với con bé: “Bảo bối, tự đi qua đây nào.”

Sở Mộc lập tức buông tay ra.

Con bé sợ cứng người, đôi mắt cực kỳ giống Sở Mộc của nó quan sát xung quanh, trông thấy ba người ở phòng chơi đùa đằng Tây thì liền toét miệng cười, sau đó dùng tay chỉ ba người ấy, miệng a a không ngớt.

Ba huynh đệ đang đọc sách, viết chữ, vẽ tranh bỗng giật mình.

Đại Bảo Bảo quay đầu ra nhìn, chợt đứng dậy nói: “Sao con lại đến?” Nó bế tiểu cô nương lên, không đợi con bé mở miệng, cũng không cho Mộc ca và nương của nó nói gì: “Tiểu thúc dẫn con đi hái đồ ăn ngon nhé.” Nói xong nó bước ra ngoài.

Sở Mộc và Lâm Hàn đều ngẩn người, sau đó nhìn nhau, đều trông thấy vẻ bất lực trong mắt người kia.

Lâm Hàn thở dài, bảo Sở Dương và Sở Ngọc đi theo trông Đại Bảo Bảo chớ làm con bé bị thương.

Sở Tu Viễn bước vào, vừa hay nghe thấy lời của Lâm Hàn, bèn quay sang nói với Sở Mộc: “Con bé lại bị Đại Bảo Bảo bế đi rồi à?”

Sở Mộc: “Chứ còn gì nữa?”

Sở Tu Viễn nhìn về phía mấy đứa con trai mất tăm, rồi quay sang bảo Lâm Hàn: “Đến thu thì để Đại Bảo Bảo tới Thái Học đi.”

Lâm Hàn nhắc nhở Sở Tu Viễn: “Nó mới có mười hai tuổi, chàng không sợ nó đánh nhau với người ta à?”

Sở Tu Viễn: “Người ta cao hơn nó một cái đầu, nó dám đánh nhau với ai?” Không đợi Lâm Hàn nói đã bảo: “Chuyện này cứ quyết định như thế đi, để sau ta nói với nó.”

Mùng một tháng tám, ngày đầu tiên đi học vào mùa thu, Đại Bảo Bảo tự đeo túi đựng sách mà nương làm cho nó, tay phải kéo đại ca nó, tay trái dắt nhị ca nó, hớn hở đến Thái Học.

Giờ Dậu ba khắc buổi chiều, Đại Bảo Bảo nhảy chân sáo quay về.

Cõi lòng thấp thỏm của Lâm Hàn ổn định lại chốn cũ, đang định bảo nó đi rửa ráy rồi ăn cơm thì không thể không tròn mắt há hốc miệng, khó lòng tin nổi chỉ vào cái mặt của Đại Bảo Bảo: “Con đánh nhau với người ta à?”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đúng ạ.”

Nó ném túi sách cho người sai vặt ở đằng sau: “Nương ơi, buổi tối ăn gì thế ạ? Con đói rồi.”

Lâm Hàn tóm lấy bả vai nó, nhìn nó chằm chằm hỏi: “Con đánh nhau với người ta?”

Đại Bảo Bảo gật đầu lần nữa: “Vâng, sao thế ạ?”

Lâm Hàn há hốc miệng, không dám tin: “Con hỏi ta làm sao à? Ngày đầu tiên đi học con đã đánh nhau, con còn hỏi ta làm sao?!”

Lâm Hàn hết nói nổi, thằng bé nghịch ngợm này muốn chọc tức c.h.ế.t nàng, hay là cảm thấy nàng ít hơn Sở Tu Viễn mười tuổi, trông không xứng đôi nên muốn khiến nàng tức giận tới nỗi già bằng Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn hít sâu, đè nén lửa giận trong lòng xuống, mặt không biểu cảm hỏi: “Sáng nay đã nói với con như thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-282.html.]

Đại Bảo Bảo suy nghĩ cẩn thận đáp: “Đến Thái Học phải nghe lời thầy, không được cãi lại thầy. Nếu thầy dạy sai cũng không được chỉ ra trực tiếp mà phải nói riêng với thầy. Thầy không nghe thì về nhà nói với nương, nương xin bệ hạ đổi thầy dạy.”

Lâm Hàn: “Nói thế là con đều biết cả hả? Vậy mà con còn đánh nhau?”

Đại Bảo Bảo rất mực trịnh trọng nói: “Nương nói không được phép gây chuyện ở Thái Học, con ra ngoài đánh.” Nói xong, trong mắt nó hiện lên vẻ khó hiểu, nương đâu có nói ở bên ngoài không được đâu.

Lâm Hàn thật sự muốn cho nó một cái vả miệng, để tránh Đại Bảo Bảo không phục, Lâm Hàn nén cơn giận lại, hỏi Sở Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

Sở Dương: “Lúc con đến thì chúng nó không đánh nữa rồi. Nương hỏi Nhị Bảo ấy.” nó quay sang nhìn Sở Ngọc.

Sở Ngọc sờ mũi.

Trong lòng Lâm Hàn có một dự cảm không lành, nàng hỏi dò: “Con cũng dính líu đến?”

Đại Bảo Bảo vội nói: “Không ạ. Nương, nhị cả chỉ giúp con tóm cánh tay của kẻ đó để con đánh thôi.”

Ánh mắt Lâm Hàn tối sầm lại, lảo đảo lùi về sau.

Sắc mặt của ba huynh đệ chợt thay đổi, luống cuống đỡ lấy Lâm Hàn.

Đại Bảo Bảo rất lo lắng nhưng nó lại cảm thấy nương của nó không thể yếu ớt như thế được: “Nương à, con lớn rồi, nương không lừa con được nữa đâu, đừng giả vờ nữa.”

Lâm Hàn nói thầm, ta giả vờ cái chân của bà nội con ấy!

Lâm Hàn giãy khỏi mấy đứa trẻ, hai tay chống hông, trừng mắt nhìn Đại Bảo Bảo và Sở Ngọc: “Tại sao lại đánh nhau?”

Sở Ngọc vô thức nhìn Đại Bảo Bảo, đệ nói hay là ta nói.

Đại Bảo Bảo kéo nhị ca nó ra sau lưng, hếch cằm lên đối mặt với Lâm Hàn, vẻ mặt bướng bỉnh kiêu ngạo: “Nương đang tra hỏi con ư?”

Lâm Hàn định nói là nàng không, nhưng vừa thấy dáng vẻ không biết hối cải của Đại Bảo Bảo, thì đầu của Lâm Hàn liền đau giần giật, bèn dứt khoát hỏi: “Ngày đầu tiên đi học đãnh đánh nhau với người ta, đến cả hỏi mà nương cũng không thể hỏi à?”

Đại Bảo Bảo nghiêm túc suy nghĩ: “Có thể. Nương là nương của con.”

Lâm Hàn nói thầm, vậy thì ta phải thật sự cảm ơn con, còn biết ta là nương của con.

Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, Lâm Hàn thẳng thắn nói: “Vậy thì trả lời ta trước, tại sao lại đánh nhau.”

Đại Bảo Bảo không cần suy nghĩ đã đáp: “Mồm miệng của hắn ta rẻ rúng, đáng đánh!”

Lâm Hàn rất ngạc nhiên, Đại Bảo Bảo trước giờ được đằng chân lên đằng đầu nên phần nào có quấy phá vô lý. Nếu đối phương gây chuyện trước, lẽ nào Đại Bảo Bảo không nên về nhà nói với nàng sao?

Lâm Hàn đè nén nỗi khó hiểu trong lòng xuống, tiếp tục hỏi: “Mắng con à?”

Đại Bảo Bảo không cần nghĩ đã đáp: “Không phải ạ!”

Lâm Hàn định nói, vậy tức là mắng cha con. Bỗng nàng lại cảm thấy không thể nào, Sở Tu Viễn là đại tướng quân, học trò của Thái Học cũng chưa chắc dám mắng hắn, càng đừng nói là đang ở Thái Học.

Lâm Hàn hỏi dò: “Ta à?”

Sắc mặt của Đại Bảo Bảo hơi thay đổi, nó không ngờ nương của nó lại đoán ra nhanh như thế.

Lâm Hàn: “Nói ta bán cây ăn quả, nuôi ong mật tranh giành lợi nhuận với dân chúng, hay là nói ta ở trong phủ làm con rùa rụt cổ cả ngày?”

Miệng của Đại Bảo Bảo mấp máy, khua khua cái bàn tay nhỏ bé: “Nương đừng hỏi nữa, con cũng đã đánh rồi.” Nói xong bèn đi vào trong nhà.

Lâm Hàn giữ nó lại, không cho nó đi, rồi quay sang nói với Sở Ngọc: “Con nói!”

Đại Bảo Bảo cao giọng, sốt sắng bảo: “Không được nói!”

Lâm Hàn giật nảy mình, đồng thời cũng xác định được chuyện này không hề nhỏ: “Đại Bảo Bảo, tim của nương con không phải làm bằng pha lê gốm sứ đâu, con lo ta đau lòng buồn bã ư?”

Đại Bảo Bảo ra sức mím môi, nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt bướng bỉnh, chỉ là không nói cái gì.

Lâm Hàn mỉm cười, buông cánh tay nó ra rồi vỗ một cái lên đầu nó, nàng định bảo cả ngày nàng ở lì trong phủ thì có cái gì đáng để người ta nói vào. Bỗng dưng nàng nhớ ra là có thật, hơn nữa ai nhớ ra cũng đều sẽ nhắc lại mấy câu.

Nghĩ đến đây, trái lại Lâm Hàn không hề thấy lo lắng: “Có phải là nói nương của con là một con gà mái không đẻ được trứng đúng không?”

Ba đứa trẻ giương mắt ngẩn người, sao nương chúng nó lại biết.

Lâm Hàn nhướng mày, nhìn về phía Sở Dương: “Đại Bảo, không phải con không hay biết gì ư?”

Sở đại công tử xấu hổ ngượng ngùng.

Loading...