Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 152

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:20
Lượt xem: 115

Nhưng mà khi bữa cơm chiều được dọn lên, Đại Bảo Bảo lại không muốn ăn.

Sở Dương và Sở Ngọc cũng không muốn đến giờ Mão lại bị nháo, liền cố ý nói bữa tối có nhiều món ngon đến cỡ nào. Quả nhiên, một lát sau, Đại Bảo Bảo mở mắt ra, Lâm Hàn lau mặt và tay cho nó, tiểu hài tử đã tỉnh táo hẳn.

Buổi tối Đại Bảo Bảo chơi đến giờ Hợi, ngày hôm sau ngủ đến giờ Thìn, Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng ngủ một giấc ngon lành.

Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc lại một đêm không chợp mắt, quả thực là sợ Hàn vương nồi điên rồi cùng Thương Diệu đồng quy vu tận. Cho nên thúc chất hai người, một người ở ngoài thành quân doanh, một người bên người che chở Thương Diệu, thẳng đến khi Thái hậu hạ táng, Hàn vương trở về đất phong, thúc chất hai người mới quay về phủ Đại tướng quân.

Lâm Hàn thấy mấy ngày Sở Tu Viễn gầy đi một vòng, đáy mắt xanh đen, vừa khuyên Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc ăn nhiều một chút, vừa nhỏ giọng nguyền rủa Ngô Thừa Nghiệp đi tìm Ngô thái hậu sớm một chút .

Sở Tu Viễn nghe vậy lắc đầu bật cười: “Cho dù nàng không nguyền rủa ông ta thì ông ta cũng không còn mấy ngày sống tốt đâu.”

Lâm Hàn há miệng muốn nói cái gì, ánh mắt liếc qua chú ý tới ba hài tử đang chạy chơi đùa giớn trên đất, liền chuyển đến bên cạnh Sở Tu Viễn, thấp giọng hỏi: “Bệnh tình nặng thêm à?”

Sở Mộc lắc đầu: “Không phải. Ông ta bị liệt nằm ở trong phòng không thể động đậy, tâm tình không tốt, tóm được ai mắng người đó, tóm được ai đánh người đó. Nô bộc trong phủ mang theo một thân thương tích không có cách nào hầu hạ ông ta được, nhi nữ không muốn, ngay cả phu nhân ông ta cũng chuyển đến biệt viện, cho dù thân thể ông ta có cường tráng cũng không chịu nổi giày vò như vậy. Huống chi ông ta đã lớn tuổi rồi.”

Sở Tu Viễn nói tiếp: “Thái hậu lại băng hà, có thể nói là nhà đã dột lại gặp trời mưa, có thể chịu đựng đến mùa hè năm sau hay không cũng khó mà nói trước được.”

Tuy nhiên, còn chưa đến mùa hè, vừa ăn tết xong Tô mỹ nhân liền qua đời.

Tô mỹ nhân hạ táng, Thương Diệu liền c.h.é.m Trương Hoài.

Ngày Trương Hoài phục pháp, Lâm Hàn đang suy nghĩ làm thế nào để lấy đậu phộng và hạt dưa ra. Đột nhiên nghe Sở Tu Viễn nói Trương Hoài bị đẩy đến cửa Thái thị, Lâm Hàn suýt nữa đem hạt dưa cùng đậu phộng trong không gian ném ra ngoài.

Cũng may kiếp trước trải qua quá nhiều sóng gió, trong nháy mắt phục hồi tinh thần, kéo Sở Tu Viễn đến phòng ngủ: “Trương Hoài đã phạm phải chuyện gì?”

Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu: “Nàng không biết sao? Khi quân!”

“Khi quân là phải c.h.é.m đầu thật à?” Lâm Hàn lại hỏi.

Sở Tu Viễn định nói, đương nhiên! Lời nói đến bên miệng đột nhiên nghĩ đến Lâm Hàn không ít lần làm chuyện khi quân, nhất thời biết nàng đang lo lắng cái gì: “Cũng không phải tất cả. Bệ hạ đã từng cho hắn ta một cơ hội.” Dừng một chút: “Bệ hạ đã cho rất nhiều người cơ hội. Ví dụ như Viên Hạo, có lần đại bại, theo luật phải trảm. Nhưng bệ hạ tiếc tài, để cho hắn lấy tiền chuộc tội, vả lại số tiền chuộc còn ở trong phạm vi mà Viên Hạo có thể chịu đựng được.”

“Lần bệ hạ lệnh cho Trương Hoài luyện hỏa dược là lần đầu tiên thử hắn. Nếu như hắn thẳng thắn với bệ hạ, bệ hạ chỉ có thể giáng hắn xuống làm thứ dân. Một ngày nào đó nhớ tới hắn biết đoán chữ đoán mệnh, nói không chừng còn có thể dùng hắn lần nữa. Nhưng hắn cam đoan với bệ hạ có thể luyện ra được. Sau đó nàng làm cho quả núi nổ tung ra một lỗ hổng, hắn vẫn còn chưa luyện ra, bệ hạ cũng không phạt hắn.”

“Sau đó lại bảo hắn luyện đan cho Tô mỹ nhân. Hắn vẫn cam đoan là có thể làm ra được. Mấy ngày trước Tô mỹ nhân đã hôn mê, bệ hạ tìm hắn, hắn còn cầu bệ hạ thư thả cho hắn thêm mấy ngày nữa. Một kẻ gàn bướng hồ đồ như thế, đừng nói là bệ hạ, đổi lại là nàng thì nàng sẽ làm thế nào?”

Lâm Hàn sẽ tặng hắn một đạo sấm sét, bổ xuống cho hắn tiêu bên trong cháy bên ngoài luôn.

Sở Tu Viễn thấy vẻ lo lắng trên mặt nàng biến mất không còn lại chút gì, nhất thời lại không biết nên nói cái gì. Khuyên Lâm Hàn cái gì cũng phải nói thẳng với hắn à? Điều này là không thể.

Đầu tiên là bị cha nương thân sinh vứt bỏ, sau đó bị ác nô ức hiếp, sau đó nữa bị cha nương thân sinh lợi dụng, Lâm Hàn chỉ là không có cảm giác an toàn, làm cái gì cũng thích lưu lại một chiêu mà không phải tùy ý hành hạ người vô tội, như vậy đã là hiếm có lắm rồi.

Sở Tu Viễn không muốn bức nàng, cũng không nỡ bức nàng, liền cố ý hỏi: “Không phải là nàng ước gì hắn c.h.ế.t sao? Sao còn đột nhiên quan tâm đến hắn như vậy.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Không phải quan tâm, là chuyện này quá đột ngột. Ta nghĩ rằng chuyện này cũng phải sau vài tháng nữa, không nghĩ rằng xảy ra liên tiếp như vậy.”

Sở Tu Viễn cười nói: “Bệ hạ cũng không phải là nàng, xử lý ai đó còn phải nhìn trước ngó sau.”

“Là ta suy nghĩ nhiều.” Lâm Hàn lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa hiện đại và cổ đại —— khi quân, lý do tốt cỡ nào a.

Sở Tu Viễn biết nàng muốn nói không phải câu này, nhưng ra vẻ không biết: “Nghe nói sau hậu viện cùng với đất trong viện của Sở Mộc đã làm xong hết rồi, năm nay định trồng cái gì?”

Lâm Hàn: “Viện bên kia của Sở Mộc ngoại trừ góc tường trồng rau, những chỗ khác đều trồng vừng. Còn lại thì trồng ở bên chỗ chúng ta. Nếu còn đất trống thì cứ trồng một ít bắp ngô và khoai đỏ để chúng ta ăn. Đến mùa thu hẳn là các chợ đã bắt đầu bán bắp ngô và khoai đỏ rồi.”

Sở Tu Viễn: “Năm ngoái đã có rồi. Nếu không thì không trồng nữa?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Đất hậu viện nhà chúng ta chưa từng trồng qua các loại hoa màu khác, nhưng mà bắp ngô và khoai đỏ trồng ở đây còn ngon hơn so với đồ bán ở bên ngoài.” Kỳ thật là do tưới nước không gian: “Đúng rồi, hôm nay sao chàng lại về sớm như vậy?” Chỉ vừa tới giờ Tỵ, bình thường đều là đến giờ Ngọ mới trở về.

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ nhớ Tô mỹ nhân, không có tâm tình xử lý chính vụ, ta liền được về sớm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-152.html.]

Lâm Hàn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nhớ sao? Năm ngoái hậu cung đã có thêm vài người mới, hắn còn nhớ Tô mỹ nhân là ai nữa à?”

“Người không ít, nhưng người vừa ý thì không có.” Sở Tu Viễn bình thường không nói, không có nghĩa là hắn không biết hoàng đế tỷ phu của hắn thích cái gì: “Chẳng qua là cũng không nhớ được mấy ngày.”

Lâm Hàn gật đầu: “Hắn cũng không phải là người chung tình đâu.”

Sở Tu Viễn nghe vậy lập tức muốn cười: “Không phải, là không rảnh.”

Lâm Hàn không rõ, Sở Tu Viễn mở cửa đi ra ngoài. Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, lại cố làm ra vẻ bí mật.

Nhưng mà, mới đầu tháng hai, Lâm Hàn vừa nghĩ ra làm thế nào để đem đậu phộng và hạt dưa ra, chợt nghe Sở Mộc nói, trong cung có thêm người mới.

Đang dùng cơm trưa, Lâm Hàn quay đầu phun cho Sở Tu Viễn một thân toàn cơm.

Sở Tu Viễn không quan tâm đến thu dọn, lo lắng nói: “Không thoải mái ở đâu à?”

“Có muốn mời thái y không?” Sở Dương vội vàng hỏi.

Lâm Hàn khoát khoát tay, cầm lấy khăn tay của nàng lau sạch sẽ cho Sở Tu Viễn: “Ta không sao cả. Lúc này mới bao lâu, lại có thêm người mới rồi?”

Sở Tu Viễn hiểu được, cảm thấy buồn cười: “Ta còn tưởng rằng nàng bị làm sao nữa chứ.”

“Chàng cũng không tức giận?” Lâm Hàn hạ giọng nói: “A tỷ chàng lại nên thương tâm rồi.”

Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Sẽ không. Bệ hạ có thích đến đâu cũng sẽ không đưa người đến trước mặt a tỷ, a tỷ mắt thấy không thấy tâm không phiền.”

Lâm Hàn đột nhiên quay về phía hắn: “Hoàng hậu nói với chàng sao?”

“Còn cần phải nói sao, nàng xem Dịch Nhi mà nhìn không ra à?” Sở Tu Viễn tò mò.

Lâm Hàn muốn hỏi, có quan hệ gì với Thái tử. Bỗng nhiên nghĩ đến nếu hoàng hậu oán trách thì sẽ không có khả năng dạy tiểu thái tử nhu thuận hiểu chuyện, ngây thơ hồn nhiên như thế.

“A tỷ chàng không hổ là hoàng hậu.” Lâm Hàn bội phục: “Đổi lại ta thì ta cũng không nhịn được.”

Trong lòng Sở Tu Viễn khẽ nói, bệ hạ cũng nhịn không được. Các ngươi ở cùng một chỗ, không phải ngươi c.h.ế.t thì sẽ là hắn vong. Nhưng mà, lời này đại tướng quân cả đời này cũng không dám nói ra, sợ bị tỷ phu hắn đánh chết, cũng sợ bị phu nhân hắn dùng sét đánh chết.

Đại tướng quân liền đổi đề tài: “Bệ hạ muốn thái tử trải nghiệm một chút xem công việc nhà nông vất vả thế nào, lúc bắt đầu trồng bắp ngô thì nói với ta một tiếng, ta đi đón nó tới đây.”

“Thái tử mà còn muốn trải nghiệm nữa à?” Sở Dương nhịn không được nói: “Lần đó bán khoai đỏ mà còn chưa tính là trải nghiệm sao?”

Sở Tu Viễn bật cười: “Thái tử có hay không thì ta không biết, nhưng con thì nhất định đã trải nghiệm thấm thía lắm rồi.”

Khuôn mặt Sở đại công tử đỏ bừng lên, lẩm bẩm nói: “Cha, ngài sẽ không để chúng con cùng trồng bắp ngô với Thái tử đấy chứ?”

“Con nói xem?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.

Sở Dương lập tức không có tâm tình nào để ăn cơm nữa, chỉ muốn ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã đến mùa bắp ngô bội thu rồi.

Đại Bảo Bảo lại lớn tiếng nói: “Cha, con không đi bán khoai đỏ nữa.”

Sở Tu Viễn sửng sốt, phản ứng lại dở khóc dở cười, xem ra lần đó là bị thương thật —— gần hai năm, Đại Bảo Bảo thế mà vẫn còn nhớ rõ: “Không bán khoai đỏ nữa. Lần này là đào hố chôn bắp ngô.”

Đại Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm: “Cái này thì được.”

Sở Dương muốn nói, cái này thật không được đâu. Tuy nhiên, ngay trước mặt cha nương, cho Sở đại công tử mượn lá gan thì cậu cũng không dám nói cho Đại Bảo Bảo chân tướng, chỉ có thể cầu khẩn ngày hôm đó đến muộn.

Sáng sớm hôm sau, Sở Tu Viễn bị cái gì đó đánh thức. Mở mắt ra, liền nhìn thấy khắp nơi là những thứ hình tam giác và hình hồ lô. Hình tam giác dài nhỏ, hình hồ lô tròn lại mập, Sở Tu Viễn ngồi dậy, rắc một tiếng, “hồ lô” nho nhỏ nứt ra, từ bên trong lăn ra hai thứ gì đó có vỏ màu đỏ, so với đậu đỏ lớn hơn một chút.

Sở Tu Viễn không khỏi nhíu mày, đây đều là cái gì a. Cúi đầu nhìn thấy người bên cạnh, Sở Tu Viễn búng vào trán một cái —— kỳ ngộ khi còn nhỏ à?! Lại đánh một cái vào cánh tay Lâm Hàn: “Dậy dậy, mau dậy đi!”

Loading...