Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 151

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:17
Lượt xem: 112

Cấm vệ quân mặc dù thuộc quyền quản lý của Hoàng đế Thương Diệu, nhưng Sở Tu Viễn mỗi ngày đều thượng triều, chỉ cần cấm vệ tăng thêm một người là hắn cũng có thể nhìn ra được. Hôm nay cũng không tăng nhân thủ, theo lý thuyết trong cung không có việc gì, không cần đưa tiểu thái tử ra khỏi cung.

Sở Tu Viễn ra vẻ thoải mái cười hỏi: “Mấy ngày là ba hay bốn ngày?”

Tiểu thái tử cẩn thận ngẫm lại: “Mẫu hậu không nói.”

“Không nói thì cứ ở nhà ta một hai ba bốn năm sáu bảy tám ngày là được rồi.” Sở Đại Bảo Bảo vung tay nhỏ lên: “Để nương ta mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho chúng ta.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, là thằng nhóc con muốn ăn mới đúng.

Tiểu thái tử quay về phía Lâm Hàn, trong mắt đầy hy vọng: “Có thể ở lại tám ngày sao?”

“Để ta hỏi lại phụ hoàng mẫu hậu ngươi một chút đã.” Sở Tu Viễn tiếp lời: “Bọn họ nói mấy ngày thì là mấy ngày. Dù sao thì hôm nay vẫn chưa về đúng không?”

Tiểu thái tử liên tục gật đầu.

Đại Bảo Bảo tò mò: “Vậy ngươi ngủ ở đâu?”

“Ngủ với Mộc ca của con.” Sở Tu Viễn nói.

Tiểu thái tử lại gật đầu: “Mẫu hậu cũng bảo ta ngủ cùng Mộc ca.”

Lâm Hàn: “Ta sai người để hành lý của ngươi vào trong phòng Sở Mộc. Ngươi cứ chơi cùng với Đại Bảo Bảo đi. Buổi chiều để cữu phụ ngươi dạy ngươi tập kiếm. Ta thì không ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng này thôi.”

Tiểu thái tử rất muốn lợi hại giống như phụ hoàng, cữu phụ và đại biểu ca của nó, nhưng nó lại chán ghét mùa hè chán ghét mùa đông. Cho nên mỗi khi tới hai mùa đông hè này, nếu có thể không động thì nó sẽ tuyệt đối không chạm vào kiếm.

Nhưng mà, đến lúc trong phòng có giường sưởi, y phục trên người cởi ra một nửa cũng không còn thấy lạnh nữa, tiểu thái tử không cự tuyệt cữu mẫu của nó, chỉ là có một chuyện làm cho nó rất tò mò: “Sở Bạch Bạch cũng học ạ?”

“Ta là Đại Bảo Bảo!” Sở Đại Bảo Bảo nhắc nhở nó.

Tiểu thái tử gật đầu: “Được rồi. Vậy ngươi có học không?”

“Học chứ.” Đại Bảo Bảo gật đầu dứt khoát: “Đại ca của ta mua cho ta một thanh kiếm, dùng chính tiền của ta mua, ngươi có không?”

Tiểu thái tử lắc đầu: “Ta không có.”

Sở Tu Viễn: “Bởi vì tiền của Dịch Nhi đều ở chỗ mẫu hậu nó. Dịch Nhi, trước tiên cứ dùng cái của Đại Bảo đã, ngày mai cữu phụ dẫn ngươi đi tới chợ đông chọn một thanh.”

“Vậy ca ca con dùng cái gì?” Sở Đại Bảo Bảo không khỏi hỏi.

Tiểu thái tử cũng muốn biết.

Sở Tu Viễn: “Đại Bảo lớn rồi, có thể dùng thiết kiếm của Mộc ca dùng khi còn bé.” Sợ hai hài tử nháo đòi: “Các con còn nhỏ, cầm lâu cánh tay dễ bị thương, cho nên chỉ có thể dùng kiếm gỗ.”

Sau đó Sở Tu Viễn lệnh nha hoàn lấy kiếm gỗ mà hai hài tử sẽ dùng mang tới đây.

Một bữa com phong phú qua đi, Lâm Hàn liền để cho mấy tiểu hài tử ngủ trưa trên giường sưởi, Sở Tu Viễn tiến cung thăm dò tình huống.

Tuy nhiên, Thương Diệu không ở điện Tuyên Thất. Sở Tu Viễn chờ phải tới hai nén nhang, Thương Diệu mới từ bên ngoài trở về.

Sở Tu Viễn hành lễ xong liền hỏi: “Bệ hạ đi cung Trường Nhạc ạ?”

Thương Diệu gật đầu: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Hoàng hậu đưa Thái tử đến chỗ thần, thần không biết nên để Thái tử ở chỗ thần mấy ngày.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật.

Thương Diệu vui vẻ: “Lá gan hoàng hậu sao còn nhỏ như vậy chứ?”

Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu.

Thương Diệu: “Trẫm nói với nàng ít ngày nữa Hàn vương sẽ tiến cung, đừng cho Thái tử chạy loạn, nàng thế mà lại đem người đưa ra khỏi cung.” Bất đắc dĩ lắc đầu: “Dịch Nhi muốn ở lại mấy ngày?”

Sở Tu Viễn vừa nghe là hoàng hậu khẩn trương quá độ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Có bạn chơi cùng có đồ ăn ngon, Thái tử có thể đợi đến ngày Bệ hạ và Hoàng hậu nhớ mới được.”

“Trước đó báo rằng ngày mốt Hàn vương sẽ vào kinh, mẫu hậu không nhìn thấy nhi tử yêu quý của bà ấy thì sẽ không nhắm mắt được. Vậy thì ba ngày sau đưa Thái tử trở về đi.” Thương Diệu nói.

Sở Tu Viễn buồn bực, Thái hậu chỉ có thể chống đỡ đến ngày mốt, chậm nhất là ngày mốt phải đưa Thái tử vào cung a. Lập tức nghĩ đến Thái tử chỉ mới bảy tuổi, hồn phách còn chưa ổn định, lại nghĩ đến con búp bê vải ngẫu nhiên đào được trong viện Sở Mộc chính là do người Ngô gia làm, lập tức hiểu được đế hậu đều hy vọng Thái tử cách thái hậu xa một chút, miễn cho bị nguyền rủa, hoặc dính vào thứ không tốt.

Trở lại trong phủ sau khi Sở Tu Viễn nói về nỗi lo lắng của đế hậu cho Lâm Hàn nghe liền hỏi: “Nàng có biện pháp nào để tránh vu cổ thuật không?”

Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Không có. Bởi vì ta không tin cái đó.”

“Không tin?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ngày đào ra con búp bê vải kia thấy thái độ nàng không giống như không tin mà.”

Lâm Hàn: “Đó là bởi vì thái độ của bệ hạ đối với thuật này là 'thà rằng tin là có, không thể tin là không', mỗi khi gặp loại chuyện này đều nghiêm trị. Bệ hạ nếu đối với chuyện này chỉ cười nhạt, Ngô Thừa Nghiệp cũng sẽ không dùng tà thuật như vậy hãm hại Sở gia.”

Sở Tu Viễn hiểu được: “Vậy nàng có thể chế ra được Bồi Nguyên Đan không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-151.html.]

Lâm Hàn vui vẻ: “Chàng thấy phu nhân chàng là ta biết luyện đan à?”

“Nàng biết kê đơn thuốc. Mấy chứng bệnh cảm mạo phát sốt của chúng ta đều do nàng trị khỏi.” Sở Tu Viễn nói.

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, là nước suối trong không gian của ta. Nhưng mà, lời này không thể nói: “Nếu chàng hiểu thật rõ “Hoàng Đế Nội Kinh” thì cũng có thể kê đơn thuốc trị bệnh cứu người. Nghĩ nhiều như vậy, không bằng tranh thủ mấy ngày nay dạy thái tử thêm mấy chiêu, có thể hại c.h.ế.t người thường là người, mà không phải là quỷ thần hư vô.”

Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại, Lâm Hàn nói rất đúng, mấy chuyện kỳ lạ hắn nghe được cũng đều do con người làm ra, trong đó có ba chuyện còn là do Lâm Hàn làm nữa.

Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn không hề lo lắng yêu ma quỷ quái làm cháu trai nhỏ của hắn bị thương, ngày hôm sau, tiếp tục dạy tiểu thái tử tập võ.

Tiểu thái tử một người tập võ, khô khan không có ý nghĩa, có ba đồng bạn, tập suốt một canh giờ cũng không cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.

Tiểu thái tử đến nhà cữu phụ của nó vào buổi chiều thứ ba, tiếng chuông tang trong cung truyền đến phủ Đại tướng quân.

Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc mặc áo giáp, thắt lưng cầm trường kiếm tiến cung. Lâm Hàn cởi ngoại bào màu đỏ tươi sáng trên người Thái tử ra, thay sang màu đen trang trọng.

Mấy ngày nay tiểu thái tử nghe Sở Mộc nhắc tới, thân thể tổ mẫu hắn không tốt, ăn mặc chỉnh tề liền hỏi: “Cữu mẫu, ta phải hồi cung sao?”

“Phụ hoàng ngươi đã nói buổi chiều hôm sau sẽ trở về.” Lâm Hàn xoa cái đầu nhỏ của nó: “Người khác hỏi ngươi sao đến tận bây giờ mới đến cung Trường Nhạc, ngươi phải nói là do thân thể ngươi không được thoải mái. Cho dù họ có tin hay không, cứ nói như vậy.”

Tiểu thái tử nghe được “Phụ hoàng”, bất an trên mặt trong nháy mắt biến mất: “Hôm nay ta còn có thể ăn bánh tùng không?”

“Đương nhiên!” Tiểu thái tử cùng Thái hậu không có tình cảm gì, số lần gặp mặt quanh năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lâm Hàn thấy nó lúc này lại muốn ăn, chỉ cảm thấy buồn cười, quả nhiên là một hài tử, thích chính là thích, vô cảm liền vô cảm, ngay cả giả vờ cũng không giả vờ: “Chơi một lát với Đại Bảo Bảo đã, đầu bếp làm xong cữu mẫu liền đưa qua cho các ngươi.”

Tiểu thái tử cười híp mắt: “Cám ơn cữu mẫu.” Xoay người tìm Đại Bảo chơi cờ vây, không để ý tới Đại Bảo Bảo nữa.

Lúc Đại Bảo Bảo cao hứng, chỉ một người thôi cũng có thể diễn đủ trò.

Cầm lấy xiêm y Thái tử cởi ra khoác lên người mình, tay trái chống thắt lưng, tay phải cầm lấy thanh kiếm gỗ nhỏ của nó, chọc nhị ca nó một cái, nghiêm mặt hỏi: “Ta là ai?”

Sở Ngọc buông bút lông xuống, liếc nhìn nó một cái: “Đại Bảo Bảo.”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Sai!”

“Đại Bảo Bảo mặc xiêm y thái tử.” Sở Ngọc lại nói.

Tiểu hài tử lại một lần nữa lắc đầu: “Sai! Nhị ca, nếu còn sai nữa thì huynh chính là heo đần.”

Sở Ngọc cầm lấy bút lông, chậm rãi nói: “Đại tướng quân!”

Tiểu hài tử ngẩn người một chút, lấy lại tinh thần kinh hãi kêu lên: “Sao huynh đoán đúng thế, nhị ca?”

“Trên mặt đệ viết đầy chữ “Mau nói đệ là Đại tướng quân”, ta còn có thể đoán sai mới chính là heo đần.” Sở Ngọc liếc nó một cái: “Hai lần đầu tiên chỉ là không muốn phối hợp với đệ mà thôi.”

Tiểu hài tử bĩu môi, không tin: “Thật biết tìm lý do cho mình, còn biết hơn cả đệ nữa.”

“Đệ cũng biết mình cả ngày tìm cả một đống ngụy biện à?” Sở Dương ngẩng đầu nói.

Tiểu hài tử nghiêng đầu: “Huynh đang nói đệ à? Đệ cảm thấy không phải, giống như nói chính huynh hơn.” Không cho người mở miệng: “Được rồi, đệ không muốn nghe huynh nói nữa, huynh đừng có nói.”

Sở Dương nghẹn họng, ngoắc ngoắc ngón tay với nó: “Lại đây, ta không đánh đệ đâu.”

“Tại sao đệ phải nghe lời huynh?” Tiểu hài tử nhăn mũi, ngồi đối diện Sở Ngọc: “Nhị ca, lại đang viết công thức nấu ăn à? Sao mà ngày nào huynh cũng viết thế? Nương nói là không cần gấp, huynh không nghe…”

Sở Ngọc nhướng mày: “Đệ có thể ngậm miệng lại không?”

Tiểu hài tử ngậm miệng lại, lại cảm thấy như vậy thật mất mặt, không giống như một đại tướng quân uy phong lẫm lẫm: “Đệ không thích huynh nữa!” Hừ một tiếng, nhảy xuống giường: “Đệ đi tìm nương.”

Sở Dương chậm rãi nói: “Nương ở phòng bếp làm đồ ăn ngon, đệ không nghe lời nương thành thành thật thật ngồi ở trong phòng, có tin nương sẽ không để phần cho đệ không?”

Tiểu hài tử dừng lại, trèo lên giường, nắm lấy chăn trùm kín đầu chuẩn bị ngủ.

Tiểu thái tử thấy thế cảm thấy cực kỳ thú vị, nhỏ giọng nói: “Đại Dương, chơi với Bảo Bảo vui thật? Sao huynh không chơi cùng nó?”

Sở Dương hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi không chơi với nó?” Kẹp một quân cờ: “Mà lại chơi cờ vây với ta?”

Tiểu thái tử che miệng, hạ thấp giọng: “Ta mà chơi cùng với nó, nó liền không vui nữa.”

“Trùng hợp thật, ta cũng vậy.” Sở Dương kỳ thật chê Đại Bảo Bảo ầm ĩ: “Giờ nó ngủ rồi, ngươi có muốn ta gọi nó dậy không?”

Tiểu thái tử lắc đầu, chỉ vào đầu mình một cái: “Để cho nó ngủ một lúc, ta cũng nghỉ một lát.”

Sở Dương vui vẻ: “Vậy chờ nương ta nấu cơm xong, ta lại gọi nó.”

Tiểu thái tử liên tục gật đầu.

Loading...